Thập Niên 70: Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp (Dịch Full)

Chương 481

Chương 481 - Chương 481 -

An Tri Hạ đúng là giận đến mức bật cười, rốt cuộc là ai vừa ăn cướp vừa la làng?

Cục trưởng Lý lạnh giọng nói tiếp: "Xem ra có người căn bản không quý trọng cơ hội thẳng thắn sẽ được khoan hồng này, vậy thì tôi sẽ theo việc công mà làm." Ông ta lấy một phong thư từ trong túi, lại từ bên trong rút ra một xấp hình: "Có câu nói rất hay, nếu muốn người khác không biết, trừ phi mình đừng làm. Ngày hôm qua là buổi biểu diễn cuộc thi đoàn mùa xuân, rất nhiều ký giả được mời tới để quay phim phỏng vấn, có một ít ký giả đi đi lại lại ở phía hậu trường.

Đúng lúc, có người chụp được tội phạm. Suy nghĩ một chút, chờ lát nữa đội trên đầu hai tội danh, uy hiếp an ninh quốc gia cùng tổn hại đoàn kết tập thể, cả đời này các người cũng đừng nghĩ có thể ra khỏi cục cảnh sát!"

"Các người cũng đừng suy tâm vọng tưởng, cảm thấy là tôi đang hù dọa các người." Cục trưởng Lý quét mắt qua mọi người, nghiêm giọng nói: "Tôi chỉ là muốn xem thử thái độ nhận sai của các người, để có thể cân nhắc sẽ xử lý khoan hồng một chút."

Nhưng là tất cả mọi người vẫn như cũ anh nhìn tôi một chút, tôi nhìn anh một chút, đều đang lo lắng cho kẻ phạm tội.

Tầm mắt An Tri Hạ cười như không cười quét lên trên người ba người kia, nhẹ giọng nói: "Lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, tiền bạc, quyền thế dĩ nhiên là tốt, nhưng với điều kiện là mọi người phải có mạng và tự do để hưởng thụ. Hơn nữa người nhà của mọi người cũng sẽ chịu liên lụy, ngược lại không bằng tự mình đầu thú, đàng hoàng nhận sai, giảm bớt tội lỗi.

Nhìn chung quanh chúng ta một chút, có không ít điển hình tự giác tố cáo đã được thăng chức. Tội danh lần này thật sự là rất lớn, các lãnh đạo lớn của nước chúng ta và nước láng giềng đều ở đây, tình huống vô cùng nghiêm trọng vốn không phải những tiểu lâu la như chúng ta có thể gánh vác.

Nên nhớ mọi người chỉ có cơ hội lần này, thẳng thắn, chúng tôi sẽ điều tra nguồn gốc hốt trọn ổ kẻ uy hiếp mọi người. Nếu không, dù là mọi người vào cục, thì bọn họ cũng sẽ lo sợ mọi người lỡ miệng mà xuống tay với cả mọi người và người nhà của mọi người.

Trên đời này làm gì có người nào sẽ vĩnh viễn giữ bí mật chứ? Mọi người cần phải hiểu rõ!"

Suy cho cùng, cấp bậc thiên hậu có khác, khí thế mười phần, lời nói ra cảm giác áp bách mười phần, cộng thêm ánh mắt đã nhìn thấu hết thảy.

Cuối cùng, một thực tập sinh hiện trường gầy còm không chịu nổi áp lực, cả người tuyệt vọng, sa sút tinh thần bước ra, vuốt mặt nói: "Là tôi, là tôi cố ý vứt tàn thuốc để đốt cháy vải vóc trong phòng đạo cụ, sau đó núp ở trong phòng, chờ đến lúc tất cả mọi người đi vào dập tắt lửa thừa dịp hoảng loạn chạy ra ngoài.

Mấy ngày trước tôi uống rượu vô tình làm như một chùm đèn, giám đốc nghệ thuật Trương muốn đuổi tôi ra khỏi đoàn kịch. Là tôi đã quỳ xuống cầu xin rất lâu, đồng ý giúp bà ta dạy cho cô giáo tiểu An một bài học, mới giữ được công việc.

Tôi không muốn làm lớn chuyện đến như vậy, chẳng qua là đốt mấy bộ quần áo mà thôi, cũng không phải là phóng hỏa đốt nhà. Nhiều lắm là làm cho cô giáo tiểu An bị xấu mặt, sau đó giám đốc nghệ thuật Trương ra mặt dùng một nhóm quần áo khác thế vào."

"Cậu nói bậy, nhất định là An Tri Hạ cho cậu chỗ tốt gì đó, bảo cậu cắn lên tôi!" Giám đốc nghệ thuật Trương có chút mất khống chế hét lên.

"Đồng chí Phùng Tư Mễ cũng nhìn thấy." Nói xong người đó ôm đầu ngồi xổm xuống.

Phùng Tư Mễ bị điểm tên sắc mặt trắng bệch, thấy mọi người dùng ánh mắt hóng chuyện và khinh bỉ nhìn mình, có chút lảo đảo muốn ngã: "Tôi, là tôi vừa lúc đi ngang qua nhìn thấy cậu ta đang ở cùng một chỗ với giám đốc nghệ thuật Trương, nhưng tôi không nghe được gì. Nếu như, nếu như tôi nghe được, có thể không đi tố cáo sao?

Trong đầu tôi chỉ nghĩ đến chuyện biểu diễn, nếu không phải cậu ta nói ra, tôi cũng sẽ không nghĩ chuyện ngày đó liên quan đến chuyện lần này."

Bình Luận (0)
Comment