"Vậy mời ba vị đồng chí phối hợp với chúng tôi đến cục một chuyến, nếu như chuyện này không liên quan đến các vị, dĩ nhiên chúng tôi sẽ thả các vị ra." Cục trưởng Lý vung tay lên, các đồng chí trong cục tiến lên làm động tác mời: "Có lời gì đợi đến cục rồi nói."
Dĩ nhiên giám đốc nghệ thuật Trương cùng Phùng Tư Mễ không muốn đi, không cần biết bọn họ nói gì, những đồng chí kia cũng coi như không nghe thấy, thậm chí còn sờ bên hông lấy ra còng tay bạc sắc lạnh.
Hai người lập tức hoảng sợ, tuy nhiên giám đốc nghệ thuật Trương vẫn không cam lòng nhìn về phía An Tri Hạ: "Chúng tôi có thể đi, nhưng mà cô giáo tiểu An cũng phải đi. Mấy ngày trước tiểu Vương cũng nói chuyện với cô ấy, tất cả mọi người đều nhìn thấy, ai biết bọn họ có lén lút qua lại mưu đồ chuyện này hay không!"
Cục cảnh sát là nơi muốn đi thì đi sao? Cho dù là không có chuyện gì chỉ đi vào để lấy khẩu cung, cũng có thể bị nước miếng của tất cả mọi người nhấn chìm. Giám đốc nghệ thuật Trương bị bại lộ là chuyện không cách nào cứu vãn, dĩ nhiên sẽ muốn kéo theo một tấm đệm lưng, đặc biệt tấm đệm lưng đó là An Tri Hạ, cho nên trong lòng sẽ có kiểu so sánh khác thường.
"Được, phối hợp các đồng chí trong cục để phá án, là nhiệm vụ của mỗi một công dân." An Tri Hạ vô cùng thoải mái đồng ý.
Đạo diễn Hồ cũng phụ họa nói: "Đúng đúng đúng, mỗi một người chúng ta đều bỏ ra nửa ngày ở lại đây phối hợp với các đồng chí trong cục phá án, là bổn phận nên làm. Nếu như mấy ngày tới, các đồng chí trong cục gọi bất cứ ai trong các người đi hỗ trợ điều tra, chúng ta cũng phải phối hợp thật tốt, không cho phép những người khác đem chuyện vô căn cứ truyền ra bên ngoài, bôi xấu thanh danh người ta.
Nếu không các đồng chí trong cục cũng sẽ mời mọi người đi làm khách mấy ngày!"
Cục trưởng Lý gật đầu lên tiếng: "Tội phỉ báng cũng không nhẹ, tất cả mọi người phải nhớ kỹ họa là từ miệng mà ra, chuyện này liên quan đến an ninh quốc gia và đoàn kết tập thể, không thể tùy tiện nghị luận!"
Mọi người bị dọa sợ rối rít gật đầu.
An Tri Hạ nhờ người nhắn lại cho anh trai, sau đó cùng đạo diễn Hồ đến Tổng cục trong thành phố.
Có hình ảnh ở đó, thực tập sinh hiện trường tiểu Vương không thoát được tội cố ý phóng hỏa. Lần này cậu ta thẳng thắn thú nhận, chẳng qua cậu ta cũng không phải là một kẻ ngu, thời điểm bị giám đốc nghệ thuật Trương uy hiếp, đã sớm giữ lại đường lui cho mình. Ngoài nhân chứng là Phùng Tư Mễ, cậu ta còn cung cấp vị trí của đồ biểu diễn thay thế mà giám đốc nghệ thuật Trương đã giấu.
Đó là một kho hàng đã lâu không được sử dụng, trên mặt đất có một tầng bụi mỏng, phía trên còn để lại dấu chân giống với dấu chân của giám đốc nghệ thuật Trương. Nếu như dấu chân có thể là giả, vậy dấu tay trên bàn cũng không thể là giả chứ?
Giám đốc nghệ thuật Trương biết đã hết hy vọng, liền rũ đầu nhận tội.
Thế nhưng ngày hôm sau lại phát hiện bà ta đâm đầu vào tường mà chết, để tỏ lòng trung thành đối với thế lực phía sau, cũng bảo vệ người nhà không bị liên lụy.
Sau khi mọi người nghe chuyện này lại không khỏi thổn thức. Tuổi của giám đốc nghệ thuật Trương cũng có thể làm bà nội rồi, sao còn không nhìn thấu sự việc chứ? Chỉ vì mở miệng đánh cược với cô giáo tiểu An, cuối cùng lại dính luôn cả mạng sống của mình vào.
Sau khi Phùng Tư Mễ bị thẩm vấn nhiều lần cũng thừa nhận mình quả thật nghe được cuộc nói chuyện của giám đốc nghệ thuật Trương và tiểu Vương, bởi vì lòng riêng mà cô ta không tự giác tố cáo, bị tạm giam giáo dục năm ngày. Vị trí trụ cột của cô ta ở đoàn biểu diễn Phương Hoa nhất định là khó giữ được.
Sau khi An Tri Thu nhận được lời nhắn, lo lắng không thôi, dứt khoát cùng Phương Hồng Diệp xin nghỉ ngồi xe đến cục trong trung tâm thành phố. Thấy em gái thật sự không có chuyện gì, bọn họ mới thở phào, nhưng cũng không yên tâm về nhà, mà theo cô toàn bộ quá trình.
Chuyện chấm dứt ở đây, ba người đến đoàn kịch thu dọn đồ đạc vui vẻ về nhà.
Nhìn anh trai và chị dâu giúp mình dỡ hành lý, An Tri Hạ cười móc một xấp hình từ trong túi xách đưa ra.