Thập Niên 70: Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp (Dịch Full)

Chương 483

Chương 483 - Chương 483 -

"Đây là cái gì?" An Tri Thu mỉm cười nhận lấy, trước khi nhìn vào còn nói: "Có phải đây là ảnh chụp trong buổi diễn tập gần đây không? Sao không chụp thêm vài tấm nữa, em gái của anh lớn lên xinh đẹp như thế này, đây lại là lần đầu tiên em tham gia tổ chức hoạt động có quy mô lớn như vậy, bức ảnh này rất ý nghĩa, anh sẽ tự hào kể cho bạn bè nghe, anh nghĩ mình nên quay lại tiệm chụp ảnh xin một khung ảnh bằng kính, đem ảnh chụp bỏ vào treo ở trên tường."

An Tri Hạ mím môi cười, gật đầu nói: "Em cũng muốn treo nó lên tường làm bảo vật gia truyền!"

An Tri Thu cười không nổi nữa: "Khá khen cho em, em vẫn nên..."

Anh ấy nhìn bức ảnh trong tay với đôi mắt mở to, gian nan nuốt nước miếng, nhìn khuôn mặt tươi cười xinh đẹp của cô gái trước mặt, rồi nhìn khuôn mặt tươi cười xinh đẹp của cô gái trong bức ảnh đen trắng, dáng người mảnh khảnh đứng cùng các vị lãnh đạo to lớn, trong lòng run lên, hoảng hốt nói không nên lời: "Em gái, em, anh, anh biết em thích, thích làm lãnh đạo, nhưng chúng ta không thể làm ảnh giả, nếu như có người nhìn thấy, chúng ta sẽ bị bắt rồi tống vào tù!"

Phương Hồng Diệp nghe xong liền cảm thấy buồn cười đi tới: "Sao vậy? Chỉ là mấy bức ảnh thôi, mà anh bị dọa sợ đến vậy à." Vừa nói, cô ấy vừa nhìn những bức ảnh trên tay anh ấy, khi nhìn thấy những bức ảnh đó cô ấy cũng bị dọa sợ đến mức không nói nên lời.

An Tri Hạ chớp mắt sau mắt kính, cau mày, có chút sợ hãi nói: "Anh, chị dâu, không, không nghiêm trọng như vậy đúng không? Ông chủ nhỏ trong tiệm chụp ảnh tính tiền cho em là một trăm đồng."

"Xong rồi, xong rồi, nhất định lúc em rời đi anh ta đã đi tố cáo em." An Tri Thu lo lắng đến mức cầm tấm ảnh đi vòng vòng quanh nhà, muốn vứt đi hoặc xé nát nhưng lại không dám, cầm trong tay lại giống như một quả bom, nóng nảy nói: "Trong thành có rất nhiều người vì danh lợi mà đi khắp nơi tố cáo người khác, họ còn tạo ra bằng chứng giả ngay cả khi không có quyền tố cáo! Không được, vừa hay hành lý còn chưa dọn xong, em gái, nhanh mang theo mấy thứ này rồi ra ngoài trốn đi."

"Đúng vậy, chúng ta trở về thôn Hà Đường, chúng ta cắn răng cũng không thừa nhận, bọn họ có lục soát cũng sẽ không tìm được gì, cùng lắm là đập đồ một phen rồi rời đi. Chị và anh trai em chờ mọi chuyện qua đi cũng sẽ về đó."

Nhìn thấy anh trai và chị dâu sắp khóc đến nơi, An Tri Hạ cắn rứt lương tâm thú nhận: "Anh, chị dâu, những bức ảnh này là thật! Lãnh đạo cấp cao khen em làm sự kiện tốt, hỏi em muốn phần thưởng gì. Em cảm thấy gia đình mình có tiền, có nhà, có xe, em cũng có công việc đàng hoàng, không thiếu bất cứ thứ gì, liền muốn bắt tay chụp hình cùng bọn họ, lấy về khoe với hai người.

An Tri Thu và Phương Hồng Diệp ngừng đi loanh quanh, nhìn nhau, nói chuyện một cách khó khăn xác nhận lại chuyện này: "Chuyện này là sự thật? Em gái, em đã nhìn thấy lãnh đạo cấp cao rồi sao? Còn đường sống phải không?"

An Tri Hạ mỉm cười gật đầu, cô đã từ trong hưng phấn bình tĩnh lại, có thể cảm nhận được ánh mặt hoài nghi cùng hưng phấn của hai người. Theo yêu cầu của hai người, cô kể lại chi tiết sự việc lặp đi lặp lại năm lần mới được buông tha cho đi uống nước.

An Tri Thu và Phương Hồng Diệp vội vàng rửa tay trước, chà xà phòng vào tay mấy lần, lau sạch rồi cúi đầu xem ảnh, sùng bái nhìn những vị lãnh đạo trong hình. Họ vui vẻ rạo rực nhìn, cùng với những vị lãnh đạo trong hình là em gái của họ, còn hỏi An Tri Hạ thể chất tinh thần của những người lãnh đạo như thế nào, họ có thân thiện dễ gần không, hận không thể kêu An Tri Hạ đem người đến trước mặt họ.

Họ cầm mấy bức ảnh trải trên bàn nhìn chằm chằm một giờ đồng hồ, An Tri Thu đột nhiên đứng dậy: "Em gái, em có đem cuộn film về không? Chúng ta in thêm một vài bức nữa đưa cho cha mẹ của Diệp nhi, nhờ họ tìm đối tượng cho em luôn."

"Tất nhiên là em đã rửa ra rất nhiều hình rồi." An Tri Hạ lấy ra một chồng ảnh dày khác từ trong túi xách của mình.

Bình Luận (0)
Comment