An Tri Hạ mỉm cười chào hỏi rồi ngồi xuống ghế sofa.
Trưởng đài lấy một chồng tài liệu đưa cho cô, vừa cười vừa rót trà cho cô nói: "Hoan nghênh đồng chí Tiểu An đến làm việc ở đài truyền hình của chúng tôi. Tôi đã cùng với lãnh đạo xem màn trình diễn cuộc thi đấu đoàn biểu diễn mùa xuân vào ngày mùng 7, tôi đặc biệt đánh giá cao sự sáng tạo khéo léo của cô, thật không ngờ Phó giám đốc Giản của chúng tôi đã nghe nói đến cô và biết cô là nhân viên bán hàng ở hợp tác xã cung ứng tiếp thị từ lâu, nên cả gan đề xuất với lãnh đạo mời cô đến đây. Tôi hy vọng đồng chí Tiểu An có thể thể hiện hết tài năng của mình ở đài truyền hình của chúng tôi, để khán giả trong và ngoài nước có thể thông qua cô sẽ thấy được sự thịnh vượng của đất nước Hạ Hoa."
"Cảm ơn trưởng đài đã quan tâm, tôi chỉ có thể nói rằng tôi sẽ cố gắng hết sức để làm tốt công việc của mình." An Tri Hạ cười nhẹ nói.
"Trên thực tế, chúng tôi đã mở kênh ở trong và ngoài nước rất nhiều lần nhưng kết quả không được như ý. Đội ngũ đã phải thay đổi rất nhiều lần, vì một số việc mấy năm trước đều đã bị bỏ trống cho đến tận bây giờ. Năm trước bạn bè quốc tế thường xuyên đến thăm, các lãnh đạo lớn nói với chúng tôi rằng kênh ở nước ngoài vẫn cần được mở rộng thêm, không chỉ riêng mở mà còn phải cân nhắc kỹ lưỡng để mọi người trên toàn thế giới có thể hiểu được điều mà chúng tôi đang làm.
Nhắc đến Hạ Hoa, phản ứng đầu tiên trong suy nghĩ của bạn bè quốc tế là nền kinh tế lạc hậu, ngu dốt, công nghệ kém phát triển, trong lòng không thích nên xem thường người Hạ Hoa, tự cảm thấy bản thân ưu tú hơn.
Nói mới nhớ, địa vị của người Hạ Hoa ở nước ngoài chỉ cao hơn người da đen một chút, hơn nữa nhiều nơi đã công khai dựng biển cấm người và chó của Hạ Hoa đi vào. Để được đối xử công bằng, một số người Hoa kiều thậm chí phải giả danh là người Kyrgyzstan!
Định kiến này thật sự rất khó xóa bỏ nhưng chúng ta không thể bỏ cuộc. Lãnh đạo lớn nói nước còn có thể xuyên qua đá. Chúng ta phải học tập tinh thần này, kiên trì dùng sự nỗ lực, văn hóa, tinh thần của chính mình để đảo ngược những nhược điểm đó. Rồi một ngày nào đó, khi bạn bè quốc tế nhắc đến Hạ Hoa, họ không khỏi giơ ngón tay cái lên, còn người Hạ Hoa và những người Hoa kiều sẽ ưỡn thẳng ngực khi được đối xử công bằng!"
"Xem ra gánh nặng trên vai tôi khá nặng." An Tri Hạ cười khẽ nói: "Vẫn là câu nói đó, tôi sẽ cố gắng hết sức để mọi người trên thế giới nhận ra vẻ đẹp hoa mỹ của Hạ Hoa!"
"Đây là thông tin về các kênh khác trong đài và các kênh nước ngoài trước đây khi mới ra mắt. Cô xem xem, hẳn là sẽ có ích cho cô. Ngày thường tôi khá bận, nếu có vấn đề gì cứ tìm phó đài, cô có thể tùy ý sử dụng các thiết bị và tài nguyên. Đây là sự kiện trọng đại phục hưng quốc gia, các lãnh đạo lớn đều chú ý tới, họ sẽ xem bất cứ lúc nào."
An Tri Hạ nhìn xuống thấy đài chỉ có năm kênh, một kênh tin tức, một kênh thể thao công nghệ, một kênh phim truyền hình, một kênh dành cho trẻ em và một kênh tổng hợp. Mỗi kênh chỉ có bốn chương trình một ngày, họ phát lại hai hoặc ba lần, lúc này không có quảng cáo nào ở giữa chương trình, chỉ có một chiếc gạt tàn nhỏ với điếu thuốc đang cháy dở tấm biển ghi "tạm dừng" trên đó.
Các kênh nước ngoài đã cố gắng tung ra nhiều loại chương trình ở nước ngoài như kinh kịch, tìm kiếm kho báu, y học cổ truyền, ẩm thực, hầu như tất cả nội dung mà An Tri Hạ có thể nghĩ đến đều đã được trình chiếu, nhưng hiệu quả rất ít và đánh giá rất thấp.
Cô chỉ xem qua tài liệu, trong lòng đại khái đã hiểu được vấn đề.
"Chỉ còn chưa đầy hai mươi ngày nữa là đến buổi phát sóng vào ngày 1 tháng 5. Vậy đồng chí Tiểu An có thể đảm nhận nhiệm vụ gian khổ này không?"