Sau khi cảm ơn nhân viên trực ban, ba người bọn họ đến chỗ ở. Năm trước, chỗ đó còn là căn nhà trệt và khu ký túc xá đơn độc. Dù sao An Tri Hạ cũng lên chức chủ nhiệm, lại phụ trách một kênh mới nên đãi ngộ không giống người bình thường, được phân tới tầng một của dãy nhà phía đông, có ba phòng, một sảnh, một bếp, tổng cộng 98 mét vuông, còn có khoảng sân 30 mét vuông!
Ba người bọn họ đi một vòng nhìn ngó, đều tương đối vừa lòng.
Mặt tường trắng tinh, xi măng mới trát nên vô cùng sạch sẽ, cửa sổ cũng được lắp mới, chất lượng rất tốt. Trong nhà còn có một cửa, mở ra một căn phòng năm mét vuông dùng làm phòng kho, vậy là nhà của An Tri Hạ cũng tương đối hoàn thiện.
Đã có phiếu rồi, bọn họ khóa cửa kỹ càng rồi đi tới khu vực hậu cần.
Mua ba chiếc giường đôi, ba bộ bàn ghế làm việc, ba tủ quần áo, ba cái giá treo quần áo, một bộ sô pha 3+2 và bộ bàn trà, một quầy tivi, một tủ chén và hai cái bồn rửa. Còn mấy đồ như nồi, chảo, ấm, phích nước nóng, chổi, cây lau nhà... đều có đầy đủ, dường như càn quét hết cả khu vực hậu cần.
Đến nỗi nhân viên hậu cần cũng phải sững sờ, còn chưa từng gặp qua kẻ tiêu tiền, ăn xài phung phí như thế. Thế nhưng, nghĩ đến việc An Tri Hạ là biên kịch trứ danh, một tác phẩm có thể bán được mấy trăm đồng, bọn họ cũng không cảm thấy quá kinh ngạc.
Mua đủ đồ, bọn họ cũng không vội dọn dẹp. An Tri Hạ dò hỏi xem nơi nào có bán gạch men sứ và sàn gỗ hay không. Dù sao cũng ở trong một căn nhà, nếu như là nền xi-măng, không nói sau này, mặt nền rạn nứt không dễ giữ gìn mà cũng dễ bị ẩm ướt, không thích hợp làm nơi sinh sống.
Cho nên phòng khách, phòng bếp, phòng vệ sinh trải gạch men sứ, ở phòng ngủ thì lát sàn gỗ, vừa sạch sẽ vừa dễ dàng quét tước, hơn nữa còn có phong cách rất dễ chịu, thoải mái.
Có quan hệ ở bộ phận hậu cần, bọn họ liên hệ với bên cung cấp vật liệu xây dựng và trải gạch men sứ. An Tri Hạ lựa chọn sàn gỗ màu vàng nhạt, hoa văn tinh tế cùng với gạch men sứ bóng loáng. Cho dù có quan hệ thì sàn gỗ và gạch men sứ cũng có giá không thấp, một mét vuông giá 2 đồng tiền!
Biết nửa tháng sau mới có thể vào ở, An Tri Hạ quyết đoán lựa chọn một gian ký túc xá đơn độc, dọn hành lý vào trước. Chờ dọn dẹp xong xuôi, ba người bọn họ dần thích ứng cuộc sống ở đài truyền hình, An Tri Thu và Phương Hồng Diệp mới bắt chuyến xe cuối cùng về quận Đông Thành.
Ngày đầu tiên đi làm, An Tri Hạ vẫn thức dậy lúc 5 giờ sáng, rửa mặt vệ sinh đơn giản rồi ra sân thể dục ở đài truyền hình luyện mấy bộ quyền pháp, chạy mười vòng sân rồi mới về ký túc xá gội đầu tắm rửa. Sấy tóc xong, cô dùng chiếc trâm màu bạc được nạm trang sức búi tóc gọn gàng, thay chiếc áo sơ mi trắng, khoác chiếc áo vest màu vàng, quần âu vàng nhạt. Cô mang đôi giày cao gót màu trắng cao 5 phân, hôm nay cô trang điểm nhẹ nhàng nhưng đặc biệt nhấn mạnh màu mắt và màu môi, chút xinh đẹp, dịu dàng đã không còn, chính thức thăng chức thành Bạch Cốt Tinh, không dễ bỏ qua cho ai.
Cô cầm thêm chiếc bao da màu đỏ rồi mới đẩy cửa rời đi, dọc theo đường đi đạt được 200% tỉ lệ quay đầu. Tuy rằng báo chí và tivi đã đưa tin về cô nhưng người thường sẽ không phí tiền đặt mua báo chí, cũng không có tivi mà xem, chỉ có buổi tối đến nhà hàng xóm xem phim truyền hình. Thế nên mọi người vẫn không biết cô là ai, chụm đầu vào với nhau bàn tán.
Đầu tiên, cô đến phòng nhân sự lấy thẻ công tác, sau cô theo chỉ thị của nhân viên công tác đến phòng trưởng đài.
"Chào đồng chí Tiểu An, mau vào đi." Trưởng đài là cậu thanh niên chưa đến 30 tuổi, khuôn mặt thanh tú dáng người đĩnh bạt, có cảm giác vô cùng tự phụ, khác xa với tưởng tượng của cô về một vị lãnh đạo tai to mặt lớn.