An Tri Hạ đã gặp qua không ít loại xe sang xịn, nhưng đến tận bây giờ cô cũng chỉ có một chiếc xe đạp nữ số 26, nhìn chiếc xe cổ điển với những góc cạnh sắc sảo của Lý Hán Khiêm khiến cô vô cùng ghen tị.
"Anh à, loại xe này anh mua bao nhiêu tiền? Tư nhân có thể mua được không?" An Tri Hạ cuối cùng cũng không kiềm chế được mà lên tiếng hỏi.
"Muốn lắm đúng không?" Lý Hán Khiêm nhếch lông mày cười nói: "Tư nhân rất khó mà mua được, nhưng nếu lấy danh nghĩa đơn vị để mua thì chỉ cần có giấy phê duyệt là được. Có điều mặc dù loại xe này là hàng trong nước, nhưng giá của nó cũng rất đắt, tận năm mươi ngàn đồng lận."
An Tri Hạ âm thầm tính toán số tiền tiết kiệm của mình, mua nhà, lo cho việc làm và học việc của chị dâu thì cô còn dư ba mươi mốt ngàn đồng tiền tiết kiệm. Tuy nhiên từ khi cô lên kinh đô, mỗi tháng anh Hồng đều sẽ gửi tiền cho cô, số tiền dựa theo quy mô mở rộng của trại chăn nuôi mà tăng dần lên, bốn tháng tổng cộng được là hai mươi đồng, hơn nữa bắt đầu kể từ tháng giêng cô còn nhận được tám ngàn từ việc viết bản thảo cho tám đoàn biểu diễn trong đó có Hoa Thắng, nhưng lại bị cô mua đồ dùng trong nhà với đồ trang trí vào ngày hôm qua rồi. Giờ trong ngân sách nhỏ của cô chỉ còn tám ngàn đồng thôi!
"Anh, hay là anh giúp em để ý trước, đợi em gửi bản thảo cho mấy đoàn biểu diễn rồi sẽ có tiền mua nó." Đúng là ở niên đại này mua nhà thật khó mà, dù có tiền cô cũng không tiêu được, chưa chắc nhờ Kinh Hiểu Sinh có thể tìm được căn nhà phù hợp, còn rất dễ bị người khác nhắm tới. Với lại còn năm năm nữa mới đến gió xuân năm bảy tám, nếu có tiền thì sao cô phải nhiều lần để mình phải chịu đựng mùi hôi trên xe buýt chứ?
Lý Hán Khiêm nhìn cô, thở dài nói: "Quả là sóng sau đẩy sóng trước, lúc anh lớn bằng em bây giờ vẫn chỉ mới bắt đầu đi học việc thôi, mỗi tháng trông cậy vào đồng lương ít ỏi của mình. Được thôi, nếu em đã gọi anh một tiếng anh, anh trai này cũng không thể không hào phóng với em được, lát nữa anh quay lại hỏi một chút vấn đề này với đồng nghiệp, nhờ người lấy cho em một chiếc xe. Em muốn đăng ký với bên đài truyền hình không?"
"Là loại bảo hiểm sao ạ?" An Tri Hạ khiêm tốn hỏi.
"À, là thế này, xe sẽ đứng tên hợp tác xã cung ứng tiếp thị, hơn nữa thì hợp tác xã cung ứng tiếp thị có tài trợ kênh nước ngoài của em, lúc điểm danh chỉ mình em dùng được, điều này giúp em tránh bị người ta làm khó khi phê duyệt. Vùng ngoại ô trại chăn nuôi đều dựa vào bản thiết kế của em, cũng dùng theo phương pháp khoa học của em mà, chỉ cần trại chăn nuôi được xây dựng thành công cho tới khi có quy mô nhất định, anh sẽ tự làm chủ mà hoàn tiền xe cho em, thấy thế nào?"
An Tri Hạ đặt tay lên ngực làm dáng vẻ như Tây Thi: "Anh à, không uổng công em vì hợp tác xã cung ứng tiếp thị mà lập nhiều công lao lớn, chỉ với câu nói này thôi, sau này anh có chuyện gì giao phó, dù phải vượt qua biển lửa em cũng tuyệt đối không luyến tiếc!"
"Lại bày trò nữa? Sau này có ý tưởng gì mới đừng quên bọn anh là được." Lý Hán Khiêm lắc đầu cười nói: "Vợ anh nhiều lần nhắc tới em, chỉ cần em làm cho cô ấy vui vẻ thì tiền không là vấn đề."
Nhà họ Lý ở trong khu đại viện quận Chiêu Dương, mặc dù những người ở đó không có địa vị cao như ở quận Đông Thành, nhưng họ đều là nhân mạch to lớn giàu có của nước nhà, những người yêu nước được đất nước bảo vệ. Nơi mà nhà họ Phòng và nhà họ Bạch có chen đầu vào cũng không được.
Chạy xe vào hẻm nhỏ bên cạnh sân nhà họ Lý, lúc mở cửa ra thì sẽ nghe được tiếng còi xe, một đứa nhỏ trắng trẻo khoảng chừng năm sáu tuổi chạy ra, vừa chạy vừa gọi: "Cha ơi, mẹ lại làm nổ tung nhà bếp nữa rồi!"
Kết quả tên nhóc con này lại đổi hướng chôn vào vòng tay ấm áp thơm tho, so với gấu nhồi bông trong nhà còn ôm thoải mái hơn. Cậu bé không nhịn được mà ôm lấy cọ cọ, lẩm bẩm: "Cha mua đồ chơi mới cho con sao? Con rất thích, ngày mai con nhất định sẽ mang nó đến trước mặt thầy với bạn bè để cho bọn họ nhìn xem!"