Cậu bé vui thích đến mức mở to mắt, cái miệng nhỏ nhắn mở lớn vì kinh ngạc, nhìn chị gái xinh đẹp cười với mình mà không biết nên bày tỏ tình cảm của mình như thế nào.
"Chào bé con nha." An Tri Hạ không nhịn được mà xoa nhẹ đầu cậu bé, nhẹ nhàng nhéo đôi má trắng nõn mũm mĩm của cậu, "Chị là chị Tri Hạ của em..."
"Hạ Hạ." Mao Mạn Tịch làm mặt đáng thương đi ra nói: "Em so nhỏ hơn chị bao nhiêu chứ? Lại dám xưng chị trước mặt nhóc con nhà chị, mặt mũi em đâu hả? Chẳng lẽ em muốn gọi chị bằng dì sao? Nếu em dám gọi, chị cũng rất xấu hổ để đáp lại đó."
An Tri Hạ cười hì hì ôm đứa nhỏ vào trong ngực, khung cảnh hiếm lạ này khiến mặt cậu bé đỏ bừng lên cùng với đôi mắt lấp lánh: "Không phải vì em còn chưa kết hôn sao? Còn chị là người đã có chồng rồi, chênh lệch lớn lắm đó."
Kết quả cậu nhóc này lại nhanh miệng nói: "Chị Tri Hạ, đợi em lớn lên sẽ cưới chị!"
Mọi người sửng sốt sau đó thì bật cười ha ha: "Thằng nhóc đến sữa còn chưa dứt như con, thế mà đã nghĩ tới chuyện lấy vợ?"
Khi cả đoàn người đang nói chuyện với nhau cùng đi về phía sân, đột nhiên có một bà cụ hớn hở chạy tới, bắt lấy tay An Tri Hạ, nhìn cô với những giọt nước mắt đầy vui sướng và kích động đến nỗi không nói nên lời.
An Tri Hạ ngây người ra, nhìn bộ dáng hiền lành cùng ánh mắt tiếc nuối của bà cụ, trái tim như bị bóp đến nhói đau, loại cảm giác này chỉ xuất hiện khi lần đầu tiên cô gặp Khương Sĩ Minh. Đó là một loại cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc xen lẫn vào nhau, cảm giác như mơ như thực vậy. Giống như bọn họ vốn dĩ nên quen biết nhau, đã từng gặp nhau trong luân hồi, hoặc là ở kiếp trước đã từng qua lại rất nhiều lần.
"Dạ cháu chào bà ạ." Cô nhẹ nhàng mở miệng chào hỏi.
Bà cụ liên tục gật đầu, nhìn chằm chằm vào mặt cô như nhớ lại điều gì đó, nước mắt tràn ngập trong hốc mắt. Bà nhẫn nhịn nói: "Đứa nhỏ ngoan, bà thấy cháu thật sự rất quen, bà rất thích cháu. Cháu tên gì vậy?"
"Bà cụ Khương, bà vừa mới đi dạo về à? Đây là khách của nhà cháu." Mao Mạn Tịch nhìn thấy vậy liền bước lên giới thiệu: "An Tri Hạ, một cô gái xinh đẹp tính cách cũng rất tốt nữa, hiện đang là trưởng ban đài truyền hình kênh nước ngoài. Hạ Hạ, đây là bà cụ nhà họ Khương ở trước nhà chị. Em cũng đã gặp qua cháu của bà ấy rồi đó, là Khương Sĩ Minh."
"Cháu chào bà cụ Khương ạ." An Tri Hạ khẽ nhíu mày lại, nghi hoặc trong lòng ngày càng lớn, thật là trùng hợp mà.
"À à à, tốt tốt tốt, các cháu đang muốn đi đâu vậy?" Bà cụ Khương vẫn không buông tay An Tri Hạ, chỉ là hơi nới lỏng ra, cặp mắt không rời khỏi khuôn mặt xinh đẹp của cô, nở một nụ cười trông hơi ngẩn ngơ hỏi.
Hai tháng, mỗi ngày bà đi sớm về trễ đã ước chừng hai tháng rồi, cuối cùng cũng có thể chờ được đứa nhỏ này tới. Lúc vừa mới bước vào cửa, bà chỉ liếc mắt một cái, đã thấy An Tri Hạ từ cửa kính xe, chỉ dựa vào cảm giác quen thuộc nhất thời, bà liền chạy một mạch tới đây.
Đúng là cô rồi! Tuy bà cụ Khương biết rõ khả năng cô gái trước mắt này là cháu ngoại của mình gần như bằng không, nhưng bà vẫn không khống chế được mà lại gần hơn với cô gái nhỏ.
"Đã đến giờ cơm rồi, nên chúng cháu muốn đưa Hạ Hạ về dùng bữa, bà cụ Khương bà có muốn đi cùng với chúng cháu không?" Mao Mạn Tịch do dự lễ phép hỏi.
Bà cụ Khương lập tức gật đầu, ngoan ngoãn cười nói chẳng khác gì học sinh tiểu học: "Thật ngại quá, nhưng đã lâu bà không gặp mẹ chồng của cháu, vừa hay cùng ăn cơm vừa trò chuyện với nhau. Ài, Hán Khiêm nhà cháu thật biết vâng lời, sớm nghe theo sự sắp đặt hôn nhân do gia đình chuẩn bị, đến đứa con cũng lớn như vậy rồi, đâu giống như Minh Minh nhà bà, mỗi ngày không chịu nghe lời khiến bà tức giận quá đi thôi!"