"Cháu không được từ chối, đây là của hồi môn hai mươi năm nay hai bác tích góp cho cháu. Anh trai cháu cũng có phần. Bác gái không biết nói lời hay, nhưng tâm ý đều ở trong này."
An Tri Hạ cười không từ chối, thoải mái nhận lấy.
Những người khác trong nhà họ Khương có chút trợn tròn mắt, bọn họ chỉ mải vui mừng, lại quên mất quà gặp mặt quan trọng nhất! Cho nên bọn họ nhao nhao chạy về phòng mình lục tung, bắt buộc phải tìm được thứ có thể bày tỏ tâm tình của mình nhất.
Không lâu sau Khương Sĩ Minh xuống trước, cũng là một phong bì thật dày, không biết xấu hổ cười nói: "Anh trai em chưa lập gia đình, tiêu tiền như nước, ngược lại không tích góp được thứ gì nhiều, em cầm cái này đi, muốn mua gì thì dùng. Anh vẫn còn."
An Tri Hạ mím môi cười nhận lấy, ông cụ Khương với cha Khương mỗi người một phong bì dạy, còn bà cụ Khương là một chiếc rương nhỏ nặng trịch.
"Cả đời này phúc nào cũng đã hưởng thụ, chỗ vấp ngã duy nhất là mẹ cháu. Sau này trong nhà không ai được nhắc đến nó, coi như là bà không có đứa con gái không biết thương người như nó. Đây là những đồ tốt bà tích góp cả đời, đã để dành cho hai anh trai của cháu rồi, những thứ này đều là của cháu. Nhà ta chỉ có mỗi đứa cháu gái ngoan ngoãn, cháu đừng có mà học theo mẹ cháu động tí là bỏ nhà ra đi.
Có chuyện gì thì bàn bạc với người nhà, chúng ta đều thật lòng thương cháu, nỡ lòng nào để cháu vất vả chịu khổ chứ?"
An Tri Hạ ngoan ngoãn đáp: "Người nhà nhất định phải có thương có lượng, cháu nhớ kỹ rồi!"
Cô trịnh trọng nhận lấy chiếc rương, cắn môi dưới nói: "Bà ngoại, ông ngoại, chỉ dựa vào mặt dây chuyền ngọc bích, diện mạo và hình ảnh của cháu, mọi người thật sự tin tưởng cháu là cháu gái nhà họ Khương? Trước kia cháu có nhờ ông cụ Tiêu làm giám định thân nhân cho cháu, anh trai và cha dượng, mới biết bọn cháu không phải là con của An Chí Bình."
Bà cụ Khương và ông cụ Khương nhìn nhau cười nói: "Cho dù cháu có phải hay không, chỉ cần cháu nhận bọn ta, vậy cháu chính là cháu gái ngoại của nhà họ Khương chúng ta rồi, anh trai cháu là cháu ngoại trai nhà họ Khương, đây là điều mà không ai có thể thay đổi được!"
An Tri Hạ cũng nghiêm túc nói: "Cháu rất thích bầu không khí nhà họ Khương, cũng rất thích từng người trong gia đình. Cháu sẽ trân trọng khoảng thời gian được ở bên mọi người, sẽ không bao giờ mang lại rắc rối cho mọi người!" Cô vẫn luôn tin tưởng trực giác của mình, nhà họ Khương là nơi có thể khiến cô thả lỏng giải phóng bản thân. Hơn nữa dựa vào ba loại chứng cứ, xác suất mình và anh trai là con cháu nhà họ Khương có thể đạt tới tám mươi, chín mươi phần trăm!
Mọi người ngồi nói chuyện với nhau một lúc lâu, thông thường là bọn họ hỏi, An Tri Hạ chậm rãi lục lọi trong trí nhớ của mình bao gồm cả ký ức với mẹ An, tỉ mỉ kể cho bọn họ. Trò chuyện đến tận khuya, bọn họ mới lưu luyến trở về phòng ngủ.
"Ngủ rồi à?" An Tri Hạ tắm rửa xong đang lau tóc, liền nghe thấy Khương Sĩ Minh nhỏ giọng hỏi ở ngoài cửa.
Cô mở cửa, người đó lập tức chui vào, thích ứng với thân phận anh trai tìm ghế ngồi xuống nói: "Đúng vào thời điểm giao mùa cửa hàng hữu nghị vô cùng bận rộn, không có thời gian hỏi thăm em, thế nào, đến đơn vị mới có chỗ nào không thích hợp không? Nói ra đi, anh trai một hơi giúp em giải quyết hết."
An Tri Hạ cũng không che giấu, kể chuyện, Khương Sĩ Minh nghe xong nhíu chặt mày.
Nhân viên trong các cơ quan nhà nước đều như vậy, cho rằng kiếm được công việc ổn định liền không lo ngại gì, làm việc chống đối, sau đó liên tục làm như vậy, ở đâu cũng giống nhau."