Thập Niên 70: Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp (Dịch Full)

Chương 507

Chương 507 - Chương 507 -

Bà cụ Khương yêu thương vuốt ve lưng An Tri Hạ, rưng rưng cười nói: "Cái này đã là gì, cháu là cháu gái nhà họ Khương chúng ta, vốn nên ăn những món ngon nhất, mặc đồ đẹp nhất, dùng đồ tốt nhất, lấy khí thế áp chế người khác.

Về sau ai cũng không thể ức hiếp cháu và anh trai cháu, cho dù là tên khốn kia..."

"Bà, bà có thể đừng lúc nào cũng làm hỏng thanh danh của cháu được không?" Một giọng nói bất đắc dĩ vang lên phía sau bọn họ.

Cả người bà cụ Khương cứng đờ, ngượng ngùng cười buông An Tri Hạ ra, chào hỏi cháu trai: "Minh Minh nhà ta về rồi đấy à?"

Khương Sĩ Minh tức giận hừ với bà: "Cháu gái ngoại trở về rồi, đại bảo bối, cháu trai ngoan gì gì đấy cũng không còn, trực tiếp gọi thẳng tên Minh Minh rồi? Bà, tim bà nghiêng về lòng bàn chân rồi à?"

Nói là vậy, vẻ mặt anh ta ôn hòa nhìn An Tri Hạ, con ngươi mang theo ánh sáng lạ thường, hai tay dang ra, cười nói: "Em gái, chào mừng em về nhà!"

An Tri Hạ cười, cũng không mất tự nhiên, chạy thẳng đến khoác lên cổ anh ta, nhớ đến lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, cười ha ha nói: "Nếu như anh trai em ở đây, nhất định sẽ nổi giận, cũng ghen đến ê cả răng!"

Khương Sĩ Minh không khách khí vỗ đầu cô một cái: "Anh trai em là anh trai em, vậy anh không phải anh trai em sao?"

"Anh Minh Minh." Cô lại không nhịn được cười ha ha: "Từ nhỏ đến lớn, trong sách giáo khoa toán của bọn em toàn là câu hỏi đi học về nhà?"

"Bà, đã xác nhận xong, con bé quả thật là cháu gái ruột của bà, dáng vẻ phấn khích giống hệt như bà." Khương Sĩ Minh bất đắc dĩ nhìn về phía bà cô nhỏ lắc đầu nói.

"Thằng nhóc thối, sao lại nói em gái mình như thế?" Bà cụ Khương không chút do dự đứng về phía An Tri Hạ, lúc đi tới còn không khách khi vỗ cánh tay cháu trai.

Cười đùa một lúc, ông cụ Khương đã gọi điện thoại cho cha mẹ Khương Sĩ Minh, hai người đang trên đường về. Nhà họ Bạch tự xưng là dòng dõi thư hương, lấy chữ Nho làm đầu. Nhà họ Khương mới là thế gia vọng tộc chân chính, có lịch sử mấy trăm năm thậm chí hơn một ngàn năm, cho dù nước Hạ Hoa mới thành lập, nhưng cốt cách của người nhà họ Khương không cách nào bị mất đi.

Bên ngoài vang lên tiếng phanh xe, không lâu sau dì Trương chạy ra mở cửa.

Ba người trên tầng cũng nghe thấy tiếng động bước xuống dưới.

Dáng dấp người nhà họ Khương không tồi, cha Khương hơn bốn mươi tuổi cũng không có chút dấu hiệu phát tướng, cả người tuấn dật nho nhã chỉ có khóe mắt hiện lên những nếp nhăn nhỏ cho thấy rõ sự tàn nhẫn của năm tháng, vóc dáng cao lớn, bộ quần áo Tôn Trung Sơn màu xám phẳng phiu, trong con người trầm tĩnh ẩn chứa sự cơ trí. Ông chủ quản mảng ngoại thương, mặc dù là người ngoài biên chế, nhưng vẫn phù hợp với quy định của tổ chức, có quyền lực thực tế, không thể coi thường.

Mẹ Khương và cha Khương là cặp vợ chồng trẻ, năm đó cũng được coi là trai tài gái sắc môn đăng hộ đối. Mẹ Khương mặc áo sơ mi dệt kim màu lam nhạt quần ống suông màu đen, buộc đuôi ngựa thấp, lọn tóc hai rủ xuống hai bên tạo thành độ cong dịu dàng, làn da trắng nõn, khuôn mặt xinh đẹp, không hề giống người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi? Nếu như nói hai mươi bảy hai mươi tám cũng có người tin.

Bà là giảng viên mỹ thuật đại học Đường, trên người tràn đầy sự tinh tế và tri thức của người nghệ sĩ.

Hai người nhìn thấy An Tri Hạ trên cầu thang, đều sững sờ tại chỗ, người thật so với ảnh còn khiến người ta chấn động hơn nhiều. Thấy dáng vẻ cười yếu ớt của cô, giống như nhìn thấy cô bé mềm mại trong căn nhà ở Thượng Hải, trong lòng bọn họ nhất thời xoay quanh những ngọt bùi đắng cay.

Mẹ Khương phản ứng trước, cười tiến lên phía trước kéo An Tri Hạ: "Hạ Hạ thật xinh đẹp, hiện giờ tốt rồi, cha mẹ có thêm đứa cháu ngoại ngoan ngoãn nghe lời, con cũng có thêm một cái áo bông nhỏ." Nói xong bà liền rút ra một bao lì xì đỏ dày cộm từ trong túi nhét vào tay cô.

Bình Luận (0)
Comment