Sắc trời có chút mờ mịt, ông Tần ra sức híp mắt nhìn An Tri Hạ, một người khóc hơn hai ba tiếng đồng hồ cho dù có đẹp đến mấy cũng không chịu nổi tổn thương như vậy. Tóc có chút bù xù, quần áo không chỉnh tề trên vai còn có vệt nước rõ ràng, mắt mũi đều sưng phù ửng đỏ, lớp trang điểm trôi đi hết, gương mặt trông như bảng phối màu, thật sự không nhìn ra xinh đẹp chỗ nào.
Ông Tần gật đầu: "Cháu gái ngoại của bà rất đáng yêu, khó trách bà giấu kỹ như thế."
"Đúng vậy, cháu gái bảo bối của tôi ngoan ngoãn nghe lời, tôi nỡ lòng nào để con bé ra ngoài nghe mấy lời trêu ghẹo của mấy ông già các ông." Bà cụ Khương kiêu ngạo nói, thấy người khác, lại nhiệt tình vẫy tay từ xa sau đó giới thiệu cháu gái.
Chưa tới một tiếng, người của cả đại viện quận Chiêu Dương đều nghe nói nhà họ Khương có cô cháu gái ngoại không biết từ đâu chui ra, lớn lên bẩn thỉu, giống như tên ăn mày, đầu tóc bù xù quần áo không chỉnh tề, gương mặt tròn lấm lem như con mèo, cũng không biết tại sao bà cụ Khương lại vui mừng lôi kéo mọi người cao giọng giới thiệu đến vậy.
Thế nhưng, bất luận thân phận địa vị hay là tiền tài quyền thế nhà họ Khương ở trong đại viện đều thuộc nhóm đầu, chỉ có hai ba nhà có thể sánh ngang. Mọi người đều tâng bốc nhà họ Khương, cho dù có những lời không hay, cũng chỉ dám âm thầm nói, không mấy ai dám nói trước mặt bà cụ Khương.
Cuối cùng cũng đến nhà, trước sau căn nhà đều có khoảng đất trống rất rộng, được các dì giúp việc trong nhà sửa soạn thành vườn rau ngay ngắn, chỉ trồng hoa tường vi trên lan can bằng sắt. Bức tường của căn nhà được lấp đầy bởi dây thường xuân tươi xanh.
Diện tích căn nhà khá lớn, An Tri Hạ nhìn ra tầng một có diện tích hơn ba trăm mét vuông, tầng hai khoảng hai trăm mét vuông.
"Đây là phòng khách, bên kia là phòng bếp, đây là nhà vệ sinh, căn phòng nhỏ đằng kia là phòng của dì Trương, ba căn phòng còn lại, hai phòng làm phòng cho khách, một phòng làm thư phòng của ông ngoại cháu.
Người nhà chúng ta đều ở tầng trên, bác trai và bác gái cháu, anh trai khốn nạn của cháu. Từ khi mẹ cháu bỏ nhà ra đi, chúng ta đã tiêu tốn không ít tiền để tìm kiếm, nhưng không tìm được chút tin tức nào. Sau này chúng ta chuyển đến kinh đô, nghĩ rằng nếu như mẹ cháu còn sống chắc chắn đã lấy chồng sinh con rồi.
Con bé là quỷ đòi nợ*, nước mắt của bà ngoại hơn hai mươi năm nay sớm đã trả hết món nợ mẹ cháu. Hai căn phòng này chuẩn bị cho hai anh em cháu, không ngờ chuẩn bị rất đúng. Cháu xem xem có thích không?"
(*) Quỷ đòi nợ: ở một số nơi trẻ nhỏ chết sẽ được gọi là "quỷ đòi nợ", có nghĩa là cha mẹ nợ người khác kiếp trước, người khác đầu thai ở đây, dùng cái chết sớm làm công cụ đòi nợ. (Baidu)
Nói xong bà cụ Khương lấy chiếc chìa khóa từ trong ngực, mở cửa.
Nơi này đón ánh sáng vô cùng tốt, ánh sáng nhu hòa cuối cùng phía chân trời xuyên qua rèm cửa sổ bằng voan chiếu sáng khắp căn phòng. Giường gỗ thật hai mét vuộng trải mấy lớp đệm, phía trên là bốn bộ ga hoa nhí màu đỏ, đầu giường là vách ngăn hình bán nguyệt, cũng được bọc lại, bên trong phủ đầy lớp bông dày, có chút giống như đầu giường của thế kỷ sau. Bàn trang điểm theo phong cách châu u màu be được đặt ở cuối giường, bàn làm việc và ghế cùng màu đặt bên cạnh cửa sổ, một bên tủ trưng bày cùng tủ quần áo lớn.
Khắp nơi đều thể hiện tâm ý của người bày biện, An Tri Hạ không nhịn được nghiêng người ôm lấy bà cụ gầy yếu chỉ đến bả vai cô, cảm động đến rối tinh rối mù: "Bà ngoại, cảm ơn bà..."