Chờ hai ông bà cụ bình tĩnh lại, tha thiết nhìn về phía An Tri Hạ, gương mặt cô lạnh lùng nói: "Cháu biết trong suy nghĩ của ông bà, bà ấy là đứa bé bị chiều hư, cho dù bà ấy bỏ nhà ra đi, cho dù bỏ đi hơn hai mươi năm trời, nhưng chung quy lại bà ấy cũng đã mất, cho nên sai lầm cũng tiêu tan hết.
Anh trai vẫn luôn nhớ về những điểm tốt của bà ấy, bởi vì trong khoảng thời gian mười mấy năm của hai anh em cháu, sự ấm áp duy nhất là đến từ bà ấy. Nhưng mà, cháu hận bà ấy!"
Phòng khách chỉ còn lại ba người, người nhà họ Lý thức thời rời đi để lại không gian cho bọn họ nhận người thân.
Nghe được ba từ này, vẻ mặt của ông bà ngoại hiện ra vẻ chua xót, thẳng thắn nói: "Để cháu chịu khổ rồi."
An Tri Hạ còn muốn trút hết những oán hận của nguyên chủ với mẹ nhưng bị ngăn lại, rưng rưng nước mắt, chỉ tủi thân lẩm bẩm một câu: "Tất cả các người đều thương hại bà ấy, nhưng ai thèm quan tâm đến cháu và anh trai? Anh em bọn cháu giống như hoa cỏ mọc từ khe đá, phải dùng hết sức lực để duy trì sự sống, nếu không thì có thể không nhìn thấy được mặt trời ngày mai."
Bà cụ Khương kéo cô ôm chặt trong lòng, làm gì còn lo lắng khó chịu, gọi loạn một tiếng tâm can bảo bối, vỗ lưng cô dỗ dành nói: "Sau này sẽ không như thế, bà ngoại thương cháu, bà ngoại sẽ yêu thương cháu hết sức có thể, bù đắp toàn bộ tình yêu thương cháu thiếu mười mấy năm nay!"
"Đúng, đứa con gái bất hiếu đi rồi cũng tốt. Con bé tự mình đi theo tiếng gọi của tình yêu, đời này chuyện duy nhất nó làm tốt đã chính là mang hai đứa đến bên chúng ta." Ông cụ Khương không ngờ rằng An Tri Hạ thật sự là cháu ngoại mình, nghĩ đến việc điều tra ra chuyện nhà họ An, trái tim liền hối hận chua xót. Hai cháu ngoại bảo bối của ông không có ai bảo vệ, bị người khác ức hiếp bao nhiêu năm nay.
"Sau này có ông ngoại làm chủ cho hai anh em cháu, sẽ không có người ức hiếp các cháu nữa!"
An Tri Hạ không nhịn được khóc thành tiếng, ba mươi năm hy vọng xa vời cùng chán nản tủi thân vì bản thân thiếu thốn tình cảm, những vô vọng cùng đau thương trước khi nguyên chủ mất, giống như khối u ác tính vẫn luôn nằm sâu trong trái tim, chỉ chờ lúc lở loét mưng mủ, sau đó nuốt chửng cả người cô.
Cô cũng là con người, cũng có hai mắt một mũi một miệng, cho dù đã từng tỏa sáng khắp thế giới, cũng có những hy vọng xa vời nhỏ bé đối với người thân đối với tình yêu.
Hai bà cháu khóc dữ dội, còn ông cụ Khương sau khi ổn định lại tâm trạng liền ngồi trên sofa nhìn hai bà cháu khóc. Cuối cùng hai người họ không khóc được nữa, cổ họng khô rát nước mắt khô cạn, nỗi buồn gần như đã trút hết ra, nhìn dáng vẻ xấu xí nước mắt giàn giụa của đối phương đôi mắt sưng húp như cái bóng đèn, không nhịn được cười thành tiếng.
"Không buồn nữa chứ? Không buồn nữa thì chúng ta trở về nhà thôi." Khóe mắt ông cụ Khương vẫn còn đọng lại vị mặn chát của nước mắt khi khô, cười ha ha nói: "Buổi tối Hạ Hạ ở nhà chúng ta nhé, sáng mai lại đi làm."
An Tri Hạ không phải đồ ngốc, hết thảy những oán hận đều đã tan biến theo mẹ An, nắm giữ tình cảm ấm áp trước mắt mới là thật.
Cô nở nụ cười khàn giọng nói: "Bà ngoại, ông ngoại chúng ta về nhà thôi!"
"Chao ôi, về nhà, bảo bối ngoan chúng ta trở về nhà thôi!" Bà cụ Khương vui mừng gật đậu như gà mổ thóc.
Ông cụ Khương cũng than ôi vài tiếng, gương mặt nghiêm túc thường ngày cũng vui mừng không ngớt, nếp nhăn chồng chất lại như bông hoa, tinh thần lại có vẻ phấn chấn lạ thường.
Ra khỏi nhà họ Lý, An Tri Hạ khoác tay bà cụ Khương chậm rãi trở về, bà cụ Khương không ngừng chỉ tay giới thiệu chuyện ở đại viện cho An Tri Hạ. Gặp ai cũng dừng lại khoe khoang nói: "Chao ôi, ông Tần à, ăn cơm xong ra đây tản bộ à? Đây là cháu gái ngoại của tôi, cháu ruột, trước đây sức khỏe con bé không tốt liền đưa về nhà người thân nuôi dưỡng cùng anh trai, mới trở lại năm ngoái, công việc bận rộn đến tận bây giờ mới về thăm bà già như tôi."