Thập Niên 70: Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp (Dịch Full)

Chương 504

Chương 504 - Chương 504 -

Lúc nhìn thấy An Tri Hạ, ông cụ cũng khó tránh khỏi kích động vuốt lại đầu tóc, chỉnh lại quần áo, ánh mắt không khống chế được liếc về phía cô: "Ông Lý, bà nhà tôi khá thích đùa, đã từng đấy tuổi đầu rồi còn giống như đứa trẻ, nói làm là làm, làm phiền gia đình ông rồi."

"Anh Khương à, anh nói những lời này không đúng rồi." Bà Lý cười nói: "Chị nhà như vậy cũng tốt, tâm tình như người trẻ tuổi càng có sức sống, người khác còn phải hâm mộ nữa kìa."

Bà cụ Khương nhìn về phía ông cụ nhà mình vẫy vẫy tay: "Ông Khương, ông mau tới đây xem, cô bé này có giống... hồi tôi còn trẻ không?"

Có câu nói này của vợ, ông cụ Khương mới nghiêm túc đánh giá kỹ lưỡng, đôi mắt đục ngầu ngấn nước, liên tục gật đầu, đôi môi run rẩy nói: "Giống, quá giống, còn xinh đẹp hơn bà hồi còn trẻ nữa."

"Đúng vậy." Bà cụ Khương kiêu ngạo hất cằm, lại tiếp tục nhìn về phía An Tri Hạ cùng ông cụ.

An Tri Hạ ngượng ngùng cười, bản thân lại không thích đoán bừa, liền do dự nói: "Người khác đều nói cháu lớn lên ngày càng giống mẹ." Nói đến đây liền thấy cả hai ông bà run rẩy, ánh mắt nhìn qua mang theo hy vọng cùng sợ hãi.

"Không ai biết mẹ cháu đến từ đâu, chỉ nói là cô bé đi theo người chủ đến Thượng Hải. Bởi vì có chút tài nghệ may vá, cho nên được nhận vào làm nhân viên xưởng may. Bà ấy..." An Tri Hạ đột nhiên nhớ tới thứ đồ trong chiếc hộp của mẹ An, đưa tay vào túi lấy ra một mặt dây chuyền ngọc bích hình con mèo từ trong siêu thị: "Mẹ mất chỉ để lại cho cháu cái này."

Miếng ngọc bích tinh tế trơn bóng, lộ ra vẻ ôn hòa nhã nhặn cùng tinh xảo trong lòng bàn tay trắng nõn của cô, chạm khắc tỉ mỉ có thể nhìn thấy rõ từng sợi lông trên thân mèo, tròng mắt một bên xanh lá một bên xanh dương, hiện ra chút ánh sáng yếu ớt, giống như sắp sống dậy, không phải là thứ mà thợ thủ công có thể dễ dàng điêu khắc mô phỏng theo.

"Con tôi!" Nhìn thấy mặt dây chuyền ngọc bích, bà cụ Khương hoàn toàn bộc phát, đôi tay run rẩy nhận lấy, áp vòng trong ngực, khóc nức nở: "Con à, con muốn mạng của mẹ đấy ư! Bọn ta đã tìm con hơn hai mươi năm trời, sao con có thể nhẫn tâm đi trước một bước, có chuyện gì không phải còn có người nhà cùng nhau giải quyết hay sao?

Bao nhiêu năm nay, con hận bọn ta biết bao nhiêu, không để lại chút tin tức nào. Hiện giờ lại để mẹ cùng cha kẻ đầu bạc tiễn người tóc xanh..."

Ông cụ Khương cũng không nhịn được, hai hàng nước mắt chảy dài. Ông vội vàng xoay người ngẩng cao đầu, xuyên qua ánh nhìn mơ hồ, dường như tất cả quay trở lại căn nhà ở Thượng Hải, cô gái cười dịu dàng, nhưng vĩnh viễn bị giam cầm trong năm tháng ố vàng.

An Tri Hạ mím chặt môi, bản thân khao khát được cha mẹ thương yêu, cho dù bọn họ bị trói buộc vào một cuộc hôn nhân sắp đặt. Vì để khiến bọn họ vui vẻ, cô cũng sẽ gập đầu đồng ý. Mẹ An quá ích kỷ, thế giới của bà ấy chỉ chứa đựng duy nhất một người đàn ông.

Cô lại lôi ra một xấp ảnh: "Mỗi lần cháu và anh trai đón sinh nhật, bà ấy đều dẫn bọn cháu đi chụp ảnh, ha, chụp ảnh chỉ để đưa cho người đàn ông đó xem. Cũng bởi vì người đàn ông đó tử trận, bà ấy từ bỏ việc kiên trì sống tiếp, để lại hai anh em cháu sống lay lắt dưới tay cha nuôi và mẹ kế."

Hai ông bà cụ nhận lấy xấp ảnh, ngắm nhìn người con gái vừa quen thuộc lại vừa xa lạ vì xa cách quá lâu, vô cùng đau lòng, cũng chấp nhận được sự thật con gái không có lương tâm đã qua đời. Dù sao thì bọn họ đã chuẩn bị tâm lý hơn hai mươi năm.

Bình Luận (0)
Comment