Thập Niên 70: Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp (Dịch Full)

Chương 51

Chương 51 - Chương 51 -

Ngày hôm nay là ba mươi Tết, mặc dù không được phép dán câu đối Tết vì tình hình hỗn loạn, nhưng nhà nào cũng mua một số thứ màu đỏ tươi để treo dưới mái hiên, chẳng hạn như đèn lồng đỏ, cờ đỏ, thậm chí cả ớt cho có màu sắc tích cực, tượng trưng cho sự thịnh vượng của cuộc sống.

Từ sáng sớm ống khói của các nhà đã không ngừng bốc lên, mùi thức ăn cũng thơm nức hơn ngày thường.

An Tri Hạ nấu một nồi canh xương hầm cho Phòng Lễ Hi, hấp thêm một lồng bánh bao, một lồng màn thầu, năm cân bánh sủi cảo, đưa thêm một loạt những thứ Dương Quýnh, Nhiếp Nghĩa Xương, Hàng Hướng Lỗi và Phí Tranh cho bọn họ: Kinh bát kiện*, đồ hộp, sữa mạch nha, sữa bột, hai lạng thịt và một hộp bánh quy sữa canxi, để anh trai mang hết qua.

("Kinh Bát Kiện" hay còn được gọi là "Tám Cái Lớn", là loại bánh ngọt mang hương vị cung đình với tám hình dạng và mùi vị khác nhau, sau này được lưu truyền trong dân gian, sử dụng tám loại nguyên liệu làm nhân như muối, hạt tiêu... dùng mỡ lợn, nước nhào bột mì làm vỏ bánh, bọc lấy nhân bánh nướng lên thành hình.)

"Nói với Phòng Viên, đây là đồ của bọn nhỏ, không ai được động vào, ngay cả anh ta cũng không được phép!"

An Tri Thu mỉm cười đồng ý, cưng chiều lắc đầu nói: "Đã hiểu, anh nhất định sẽ nói lại nguyên văn những gì đồng chí An Tri Hạ đã nói với đồng chí Phòng Viên."

"Đợi khi nào anh về thì đến nhà trưởng thôn và nhà chú Vương Lục một chuyến, hai nhà bọn họ đều đã tốn rất nhiều công sức." An Tri Hạ chỉ chỉ vào hai phần thức ăn đã chuẩn bị xong: "Anh cũng nhớ nói với Phòng Viên bên trong là bánh gạo chiên, bánh đào xốp giòn. Nhà trưởng thôn còn có thêm hai cân kẹo trái cây, những khoản nợ này để mai mốt anh ta trả dần."

An Tri Thu gật đầu đồng ý với từng câu cô nói, phát hiện em gái mình chỉ ăn nói chua ngoa bên ngoài, còn tấm lòng bên trong lại mềm như đậu hũ.

Thanh niên trí thức trong công xã không về nhà tổ chức tiệc liên hoan đón Tết buổi tối, nhóm thanh niên trí thức trong sân cũng mang đồ ăn tới tham gia, ngay cả Phí Tranh cũng cắn răng dùng nửa cân bột mì trắng và dầu hạt cải chiên mấy cái bánh quẩy quê hương, phủ bên ngoài một lớp đường vừng, ăn rất giòn ngon.

"Em thật sự không đi cùng anh trai sao?" Phí Tranh dùng giấy dầu gói kỹ bánh quẩy, nhỏ giọng nói: "Mọi người tụ tập cùng nhau vui vẻ một chút cũng không tệ. Quan trọng nhất là có thể trao đổi tin tức, liên lạc tình cảm, nếu chúng ta có khả năng quay lại thành phố thì đây là một cuộc giao thiệp hiếm có. Nếu chúng ta không thể quay lại thành phố, cũng có thể xây dựng gia đình giống như anh Trịnh và chị Nhất Nguyệt, dù sao cũng tốt hơn là sống cả đời với những người dân mù chữ địa phương."

An Tri Hạ lắc đầu: "Em không phải là người dễ gần, không muốn chịu thiệt, lỡ lại gây chuyện làm ảnh hưởng đến năm mới của mọi người thì không tốt. Chị cứ đi chơi vui vẻ đi, em ở nhà đun nước nóng, làm ấm giường cho mọi người."

Kiếp trước cô nhận nhiều giải thưởng, có tiệc tùng kiểu gì mà chưa từng tham gia? Lúc đi, ngoại trừ cười với các đạo diễn, nhà sản xuất một vòng, uống cả một bụng rượu thì toàn là trốn đi thưởng thức đồ ăn. Dùng đầu ngón chân để nghĩ cô cũng biết đây là sân khấu của Nhiếp Nghĩa Xương, Hàng Hướng Lỗi và Trần Tư Khả, à, còn thêm cả một Kỳ Vân Lan nữa.

Chờ An Tri Thu trở về, hai anh em ở trong phòng nhìn nhau, ngoại trừ đọc sách ra thì không có trò giải trí nào cả.

An Tri Hạ lấy ra một xấp giấy viết thư, hút nước mực xanh đậm vào chiếc bút máy mới mua, ghé xuống bàn nắn nót viết: "Sổ tay cấp cứu."

Thần thức lại liếc nhìn sách trong siêu thị, chọn ra một số biện pháp ứng cứu khẩn cấp mà mọi người thường gặp phải hiện nay rồi quơ tay nhanh chóng sao chép.

Bị bỏng, bị côn trùng đốt, chết đuối, mắc nghẹn, hỏa hoạn, ngộ độc thực phẩm, chấn thương các bộ phận trên cơ thể, say nắng...

An Tri Thu vô cùng hứng thú ngồi ở một bên nhìn, càng nhìn càng ngạc nhiên: "Em gái, em lấy biện pháp ở đâu ra vậy?"

Tại sao cùng một cha mẹ sinh ra, ở chung dưới một mái nhà, học chung một trường, mà sao em gái lại âm thầm vượt qua người anh trai như anh nhiều đến vậy?

An Tri Hạ nói dối rất trôi chảy: "À, lúc em nhặt củi đi ngang qua quân đội, có một cô y tá nhỏ mỗi ngày đều úp mặt vào tường đọc thuộc lòng những thứ này, nghe nhiều lần nên em ghi nhớ."

Đỉnh thật, anh ngượng ngùng sờ sờ đầu mình, cơ hội luôn dành cho những người có sự chuẩn bị.

Bình Luận (0)
Comment