Mặc dù chỉ có hai người ăn cơm nhưng An Tri Hạ vẫn chuẩn bị một bàn ăn lớn: Một đĩa thịt rán, một đĩa thịt xào giá, một đĩa trứng tráng hành hoa, một đĩa rau hầm, một đĩa thịt kho tàu, một đĩa gà hầm nấm, một đĩa cá kho, một đĩa củ cải om thịt dê và một đĩa canh sườn viên, cộng thêm nước táo cô ép ra.
Hai anh em nhấm nháp thứ rượu nhẹ chất lượng, mặc sức tưởng tượng về cuộc sống ở nông thôn, trong lúc vô tình đã tiêu thụ gần hết thức ăn.
Người dân thôn Hà Đường chắc là đã thỏa thuận cẩn thận, từng nhà lần lượt đốt pháo, tiếng pháo cũng vang lên suốt đêm. Đến sáng sớm trong không khí toàn là mùi đạn dược.
Bọn trẻ con mặc quần áo mới lên người, xách túi vải, tập trung thành nhóm đi la cà hỏi xin quà vặt.
Bởi vì Phòng Lễ Hi được cứu kịp thời nên tình cảm của An Tri Hạ dành cho trẻ em trong thôn đã tăng gấp bội, cô còn đặc biệt đóng gói kẹo trái cây cứng vào vỏ giấy óng ánh xinh đẹp, xếp bánh bích quy sữa canxi và cắt táo ngọt ra để chiêu đãi những vị khách nhỏ đến cửa chơi này.
Mỗi đứa hai viên kẹo, một cái bánh bích quy và một miếng táo ngọt ngào, lũ trẻ mừng rỡ chạy ra ngoài loan tin. Hay lắm, tất cả những đứa trẻ khoảng một tuổi mới vừa biết đi, hay những cậu bé, cô bé mười ba mười bốn tuổi, đều chạy đến nói đủ thứ lời tốt lành với cô.
Những thanh niên trí thức khác trong sân cũng bị bọn chúng dội vào đủ lời chúc tốt lành, vì ngại mặt mũi nên ít nhiều cũng mang ra một chút đồ ăn vặt, nhìn thấy nụ cười hồn nhiên chân thành của bọn trẻ mà lòng vừa đau nhức vừa hạnh phúc.
Không nhìn thấy các em gái nhà họ Phòng, An Tri Hạ chỉ nghĩ rằng bọn chúng đang ở cạnh Phòng Lễ Hi, không muốn anh trai cô đơn.
Nhưng đến buổi chiều, Ngưu Vương đã chạy qua vẫy tay gọi cô.
"Chị, em có thông tin."
An Tri Hạ cười nhét cho cậu bé một quả táo: "Sao vậy?"
"Tiểu Tụng Ngôn bị cảm mạo nóng sốt." Ngưu Vương cầm lấy quả táo, giải thích: "Lúc trước không phải em không trông coi Phòng Lễ Hi, để cậu ấy rơi xuống nước sao? Tình cờ hôm nay em nhận được rất nhiều đồ ăn ngon, thế là mang cho bọn họ nếm thử một chút. Nếu không phải em đưa bánh đào xốp giòn cho em ấy, đụng vào lòng bàn tay em ấy thấy nóng thì cũng không phát hiện ra đâu ạ."
An Tri Hạ có chút khó hiểu, không phải chứ, lần trước cô đã ở cùng bọn chúng một ngày một đêm, cũng cho Phòng Tụng Ngôn uống canh gừng và rễ bản lam, thỉnh thoảng còn sờ vào trán bọn chúng nữa, rất bình thường mà. Sao mới về có một ngày mà đã đổ bệnh rồi?
Nghĩ đến chi tiết Phòng Tụng Ngôn bị cảm mạo mất mạng trong truyện, cô không dám chậm trễ, bèn đuổi Ngưu Vương đi, gọi anh trai chạy đến chuồng bò ngay.
Khi bọn họ đến nơi, trong căn phòng tối om chỉ có ba anh chị em nhỏ giọng nói chuyện với nhau.
"Chị, sao chị lại đến đây?" Ba đứa trẻ rất thân thiết với cô, vui vẻ chào hỏi.
An Tri Hạ bước vài bước đi tới cạnh giường, đưa tay ra kiểm tra nhiệt độ trán của Phòng Tụng Ngôn.
Cô bé né tránh ra sau, rất nhanh nhẹn trượt xuống phía bên kia chiếc giường: "Chị, để em rót nước chè cho chị uống."
An Tri Hạ nắm chặt tay cô bé, áp trán mình vào trán cô bé, nơi chạm vào vừa nóng hổi vừa khô ráo!
"Cha em đâu?" Cô cắn răng hỏi, lại thấy đồ vật anh trai mang đến đã thiếu mất một nửa: "Chăn bông chị mới làm cho các em đâu? Sữa bột đâu?"
Cô bé run run trả lời: "Cha... cha đi khơi thông mương nước tưới tiêu. Chị, chị đừng giận cha."
Phòng Lễ Hi cũng lo lắng muốn đứng dậy, nhưng lại bị An Tri Thu đè lại. Trong đôi mắt sáng ngời của cậu bé ẩn chứa vẻ cầu xin sâu sắc: "Chị, mùa đông khơi thông mương nước tưới tiêu được công điểm cao. Cha thực sự muốn cho chúng em sống tốt, chị... đừng trách ông ấy, được không?"