An Tri Hạ hít sâu một hơi: "Anh ta là cha của các em, chị không trách anh ta."
Ngay trước mặt bọn trẻ, cô thực sự không có quyền phán xét cha người ta thế nào.
"Chỉ là Tụng Ngôn bị cảm, không biết đã phát sốt bao lâu rồi, nếu như không uống thuốc hạ nhiệt thì hậu quả khó mà lường được." An Tri Hạ kéo cô bé ngồi lại lên giường, sờ sờ nhiệt độ lạnh buốt dưới một lớp giường đơn, bảo anh trai đi nhóm lửa.
An Tri Thu vừa đi ra ngoài lại trở về, trên trán nổi lên gân xanh, cố gắng làm dịu vẻ mặt hỏi: "Củi lửa nhà các em đâu?"
Trong thôn cần rất nhiều củi lửa để đốt giường sưởi ấm mùa đông, vì vậy, sau vụ thu hoạch ngày mùa, trong đội sẽ chia đều rơm lúa mì và cành cây theo công điểm của mọi người, còn tổ chức thanh niên trai tráng lên núi chặt cây khô, cây nhiều cành về làm củi lửa. Bọn nhỏ trong nhà lại càng siêng năng hơn, ngày nào cũng nhặt nhạnh một ít về nấu cơm, tích trữ củi lửa đủ dùng đến tận mùa xuân năm sau.
Nhưng mà Tết xuân còn chưa qua đi mà trong bếp nhà họ Phòng lại chỉ có một nắm củi nhỏ để nấu cơm.
Phòng Lễ Hi và Phòng Tụng Ngôn sợ làm bọn họ tức giận nên nhìn nhau cúi đầu không dám nói gì.
Ngược lại, cô bé Phòng Ca Hân ưỡn bộ ngực nhỏ bé của mình, bẻ ngón tay nói: "Ông Cố, bà Kha, ông Cao, ông Tịch lớn tuổi rồi, không thể chịu được lạnh giá và ẩm ướt, thế là dùng củi lửa nhà bọn em đấy ạ."
"Anh trai nói rằng ngày nào cha cũng phải làm việc vất vả, bọn em không được làm phiền cha vì việc này."
"Khi nhà hết củi lửa không đủ dùng, anh trai sẽ dắt em và chị gái ra sau núi nhặt."
"Mỗi ngày chúng em đều nhặt đủ củi lửa, chạy nhảy khắp nơi cơ thể rất ấm áp." Phòng Lễ Hi vội vàng bổ sung: "Chỉ là hai ngày nay em phải nằm trên giường, không đi nhặt được nên mới không đủ dùng."
"Vậy còn chăn bông đâu?"
Cô bé nhanh mồm nhanh miệng, nhăn mặt lại nói: "Cháu trai của ông Cao bị cảm, nói là chăn mền mỏng quá bị lạnh, nên mới mượn chăn mền mới của em đi. Còn nói bị mất khẩu vị, lấy đi một túi sữa bột, đào ra nửa bình sữa mạch nha, nửa hộp bánh bích quy và mấy thứ đồ hộp."
"Là mua, ông Cao đưa tiền rồi." Phòng Tụng Ngôn cũng giật nhẹ ống tay áo của em gái mình, chột dạ tranh luận nói.
"Hừ, anh chị đừng tưởng em nhỏ mà không tính toán gì. Một đồng nhìn thì nhiều nhưng không mua nổi hai cân thịt. Sữa bột, đồ hộp, sữa mạch nha và bánh bích quy đều là hàng hiếm, còn quý hơn thịt heo bao nhiêu."
"Em thấy bọn họ dỗ dành được anh chị của em, tùy tiện cho ít tiền rồi vào nhà lấy đồ đi."
An Tri Hạ nhíu mày: "Trời ạ, một nhà bốn miệng các em cuối cùng cũng có một đứa hiểu chuyện."
Khuôn mặt nhỏ của Phòng Lễ Hi đỏ bừng: "Lúc bọn em vừa mới tới, bọn họ đã giúp đỡ bọn em rất nhiều, bây giờ bọn em có năng lực..."
"Có năng lực gì? Một người quăng mình vào hố băng suýt chết, một người sốt cao im lặng chịu đựng? Các em mới là trẻ con bao nhiêu tuổi, đáng lẽ nên được chăm sóc mới đúng." Cô có chút oán hận nói. Làm sao một đứa trẻ chín tuổi có thể chịu đựng trở thành một cục bột bị người ta chà đạp đủ kiểu như vậy?
"Nếu ông bà em ở đây, cũng sẽ bằng tuổi bọn họ." Phòng Lễ Hi rơm rớm nước mắt nói, cài lại ga trải giường dưới người: "Bọn họ rất yêu thương em và em gái, nếu như không phải che chở bọn em, cũng sẽ không, cũng sẽ không..."
Sự tức giận của An Tri Hạ lập tức tan biến.
Nhớ lại mình từng diễn qua một bộ phim thần tượng rất được giới trẻ yêu thích, cô bé mà mình thủ vai đi học một mình bên ngoài, luôn chủ động nhường chỗ cho người lớn tuổi khi đi xe buýt.
Người khác nói cô ngu ngốc, nói cô giả vờ.