Cô chỉ cười viết vào cuốn nhật ký trên tay: Tôi không tốt bụng, cũng không vĩ đại như thế, chỉ là nghĩ, nếu như tôi nhường ghế cho người lớn tuổi, biết đâu khi bố mẹ đi đứng không tiện ở quê kia của tôi ngồi xe buýt, cũng sẽ có một cô gái nhường chỗ cho bọn họ?
Quạ đen còn biết trả lại, huống chi là con người?
Con muốn phụng dưỡng mà cha mẹ không đợi được, có bao nhiêu đau đớn chua xót?
"Chị không nói em không được giúp đỡ người khác, nhưng cái gì cũng phải có mức độ thôi. Khi nào cuộc sống cơ bản của mình và gia đình được đảm bảo, dư dả của cải thì hẵng ra tay giúp nhiều."
"Em tự nhìn xem, bởi vì em giúp đỡ những người già kia một cách vô độ, nên nhà mình không đủ ăn, đến mùa đông còn phải đào băng bắt cá, suýt chút nữa thì mất mạng, khiến người nhà lo lắng sợ hãi theo. Mà cha em cũng phải vất vả hết sức nuôi em, trong nhà nghèo rớt mùng tơi, mùng một đầu năm cũng phải làm việc chăm chỉ."
"Em không thương cha sao?"
"Nhường chăn và đồ ăn cho cháu trai người khác, Tụng Ngôn cũng bị cảm lạnh phát sốt, em không đau lòng sao?"
"Ông bà của dm cũng hy vọng các em sẽ lớn lên khỏe mạnh hạnh phúc, chứ không phải gánh vác áy náy."
Phòng Lễ Hi cắn mu bàn tay nức nở nói: "Chị, em... em nhớ ông bà, em nhớ cha mẹ..."
An Tri Hạ nghe lời này có chút kỳ lạ, nhưng bị dáng vẻ muốn khóc của cậu bé ảnh hưởng đến mức muốn khóc theo.
"Chị cũng nhớ nhà, nhớ người thân của mình. Nhưng chúng ta không thể trở về được, phải nhìn về phía trước, sống một cuộc thật tốt, như vậy mới xứng đáng với sự kỳ vọng của người thân."
Anh trai nhỏ khóc, hai đứa em gái cũng lập tức đỏ cả vành mắt, xúm lại nhỏ giọng khóc.
Lúc đến đây bọn chúng vẫn còn nhỏ không nhớ được gì nhiều, đều là anh trai thường xuyên lẩm bẩm ông bà cha mẹ yêu thương bọn chúng thế nào. Nói nhiều như vậy, trí nhớ của bọn chúng cũng thay đổi theo, giống như thật sự cảm nhận qua điều đó.
"Được rồi, ngày đầu tiên của năm mới khóc cái gì?" An Tri Thu dở khóc dở cười tiến lên xoa đầu an ủi từng đứa: "Chúng ta phải ăn Tết thật vui vẻ! Tụng Ngôn vẫn còn đang phát sốt, không biết phòng khám công xã có bác sĩ trực ban hay không."
An Tri Hạ gật đầu, chớp mắt thu lại nước mắt: "Anh, anh bế Tụng Ngôn đến phòng khám đi, em..." Cô siết chặt nắm đấm hừ lạnh nói: "Em đi gặp mấy ông bà già kia!"
Vừa dứt lời, không đợi anh trai trả lời, cô đã nhìn về phía Phòng Lễ Hi trước: "Bọn họ bắt nạt em, cậy em còn nhỏ lại biết điều, sẽ không nói với người lớn, cậy già lên mặt, em còn có ý định tiếp tục bênh vực cho bọn họ không?"
Phòng Lễ Hi xấu hổ sờ sờ lỗ tai: "Chị, em biết là em sai rồi, em không nên, ừm, em không nên rộng lượng với người khác, để cha và em gái chịu khổ, buổi tối cha trở về, em sẽ nói với cha, để cha thay chúng em lấy lại công đạo."
"Đúng vậy, em cũng quá nhiệt tình rồi, chờ khi nào khỏe lại thì đi chơi với đám Ngưu Vương đi. Cha em thân thể cường tráng, nhất định có thể nuôi sống ba đứa các em, đừng lo lắng để bản thân bị trì hoãn sự phát triển vóc dáng."
Mặc dù đã đồng ý nhưng An Tri Thu vẫn đi sang nhà bên cạnh để kiếm một ít củi.
Mấy người kia sĩ diện, không những không ngăn cản mà còn lịch sự hỏi đủ chưa, chưa đủ thì ôm thêm một chút.
Thế là An Tri Thu cũng không khách khí thật, trực tiếp bê đi bê lại mấy chuyến, đến tận khi bọn họ run rẩy nói nhà mình không còn nhiều củi lửa nữa mới thôi, cười nói cảm ơn.
Ba đứa nhỏ mở to mắt, đột nhiên cảm thấy mới lạ.
"Nhìn thấy chưa?" An Tri Hạ cho bọn chúng một ánh mắt học hỏi: "Phải mặt dày giả điếc giả điên mới có thể sống thoải mái."
An Tri Thu rửa tay, lấy chăn mỏng ở trong nhà trùm lên Phòng Tụng Ngôn, nói là chuẩn bị ra ngoài.
"Sao vậy?" Phòng Viên mệt mỏi từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy một màn này thì giật mình, vội vàng chào đón.