An Tri Thu lần này cũng tức giận: "Sao vậy? Con anh phát sốt sắp cháy khét rồi, anh còn hỏi tôi có chuyện gì à? Một đứa bé rơi xuống hố băng, là chuyện ngoài ý muốn, nhưng sao đứa thứ hai phát sốt anh cũng không biết vậy?"
"Mùng một Tết đi làm, kiếm được thêm bao nhiêu công điểm với thức ăn?"
"Nếu anh quan tâm đến con cái nhiều hơn, liệu chúng có bị bắt nạt như thế này không?"
"Trẻ em không chỉ cần được nuôi nấng, mà còn cần được anh dạy dỗ!"
Phòng Viên lặng lẽ ôm lấy Phòng Tụng Ngôn, muốn đưa tay chạm vào trán cô bé, nhưng lòng bàn tay to lớn đó chồng chất vết sẹo, vết chai, nứt da và bụi bẩn không thể rửa sạch, đó là bàn tay xấu xí nhất mà An Tri Hạ từng thấy, không có cái thứ hai.
Đây làm gì giống bàn tay của thanh niên hai mươi ba tuổi, rõ ràng là sáu mươi ba tuổi thì có?
Anh ta chỉ có thể chạm nhẹ vào trán, nhiệt độ thực sự là nóng như thiêu như đốt đối với một người đi ngược gió trở về.
"Chú An, cha cháu mỗi ngày đi làm đều rất mệt mỏi, cháu và anh trai đều là con lớn, có thể tự chăm sóc tốt cho bản thân, lần này, lần này cũng là tự nhiên bị bệnh, trước đây sức khỏe cháu rất tốt." Bờ môi cô bé trắng bệch, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, rõ ràng toàn thân rất khó chịu, những vẫn muốn bênh vực cha mình.
An Tri Hạ khẽ thở dài, thúc giục hai người đến trung tâm y tế: "Có việc gì thì đợi trở về hẵng nói, nhiệt độ trên trán đứa nhỏ rất cao không hạ xuống, nếu còn chần chừ nữa, thật sự sẽ cháy khét đấy."
Phòng Viên nhìn cô một cái thật sâu, chỉ khàn giọng nói cảm ơn một tiếng, sau đó ôm con chạy đi.
An Tri Thu nhún nhún vai với cô, cũng chậm rãi chạy theo sau.
Buổi trưa bọn trẻ chỉ hâm nóng nửa đĩa sủi cảo, bây giờ bụng đói đến cồn cào.
An Tri Hạ pha cho mỗi đứa một bát sữa bột, sau đó về nhà một chuyến, vào trong bếp bê một cái rổ đựng canh gà nấu với chà là đỏ, nấm đông cô và hạt dẻ, lấy thêm mấy cái bánh bột mình đã hấp chín đặt vào trong siêu thị, cộng thêm hai bát canh trứng gà.
Mùi thơm kia phảng phất đến nhà bên cạnh, một đứa bé chạy ra ngoài, nắm lấy khung cửa, cười nói với An Tri Hạ: "Chào chị ạ."
An Tri Hạ liếc nhìn cậu bé, gật đầu, giục hai đứa nhỏ mau ăn nhanh.
Bị người khác nhìn chằm chằm, cô bé Phòng Ca Hân bắt đầu ăn không chút áp lực, vẻ mặt đắc ý kia đúng là tâng bốc độ ngon của món ăn từ mười phần lên mười hai phần.
Phòng Lễ Hi, dưới ánh mắt sát sao của An Tri Hạ, cũng không mở miệng mời người vào trong ăn chung, hít sâu một hơi rồi đắm chìm trong thức ăn, thỉnh thoảng còn cùng em gái lên tiếng khen ngợi.
Đứa trẻ kia thấy vậy, lập tức cộc cộc chạy đi.
"Chị, đó là Cao Nhất Minh, cháu trai sáu tuổi của nhà ông Cao, hừ, hôm qua nó còn nói bị cảm lạnh nóng sốt, thế mà hôm nay đã nhảy nhót tưng bừng như thế, chẳng có dáng vẻ bị bệnh nào?" Cô bé rất giống An Tri Hạ, tính tình nóng nảy, lời nói vô cùng trơn tru, đưa cho anh trai một cái nhìn 'anh lại bị lừa rồi'.
Vừa dứt lời, Cao Nhất Minh đã cầm mấy miếng bánh bích quy chạy tới.
An Tri Hạ đứng ở cửa, cười như bà ngoại sói xám: "Em trai, không phải em bị cảm à? Sao mũi vẫn tốt như thế, ngửi ngửi thấy mùi đã mò tới cửa rồi. Trẻ con nói dối sau khi lớn lên sẽ trở thành kẻ bắt cóc lừa gạt, sẽ bị bắt vào cục cảnh sát cho xem."
"Cô đồng chí nhỏ này ăn nói kiểu gì vậy? Minh Minh mới có sáu tuổi, có ông nội là tôi trông nom, tương lai nhất định sẽ lập công lớn, làm sao có thể bị bắt vào cục cảnh sát chứ?" Một lão già có cái chân khập khiễng, mái tóc nửa bạc đi tới, vẻ mặt âm trầm nói.
Cô đánh giá ông ta từ trên xuống dưới, chậc chậc nói: "Tâm sinh tướng, ông hai mắt lớn nhỏ không đều, tâm tư khá nhạy cảm, dễ dàng lạc lối, mũi tẹt, may mắn sự nghiệp không tốt, làm người keo kiệt hẹp hòi, chỉ nhìn thấy lợi ích trước mắt, tính toán chi li. Cằm quá nhọn thì tính tình ắt cay độc chanh chua, hừm, mắt tam bạch nhiều tròng trắng, thiếu lòng nhân từ, chắc chắn sẽ vì tiền tài mà bí quá hoá liều."