Các nhân viên của tiệm cơm quốc doanh Bách Phúc và ủy ban nhân dân Nam Hoa đã sớm biết được tin tức, bọn họ cũng ngoài sáng trong tối muốn tranh thủ suất trống, nhưng người có năng lực lại không nhiều lắm, chỉ có thể tiếc hận nói lời tạm biệt với hai người.
Bởi vì là người quen cũ, Kinh Hiểu Sinh đăng ký công tác, trực tiếp trả cho hai người bọn họ giá ba ngàn đồng.
Chờ lúc bọn họ trở về thì gặp hai cái đuôi nhỏ Phan Hỉ Vũ và Tiểu Ngũ.
Bọn họ đã nghe được thân thế của hai anh em nhà họ An từ chỗ An Tri Thu và Phương Hồng Diệp, nhìn thấy hai trưởng bối nhà họ Khương, đều cung kính ngọt ngào gọi người.
Phan Hỷ Vũ khoác lên cánh tay An Tri Hạ, nhỏ giọng nói: "Chị, chị thật lợi hại, vừa được phân đến đây đã là người đứng đầu kênh nước ngoài, thế nào, em và anh Tiểu Ngũ có thể đầu nhập vào bên chị được không. Tùy tiện sắp xếp một công việc vặt cũng được, làm việc ở đài truyền hình chắc chắn rất vui, chắc chắn đặc sắc hơn so với báo chí? Có thể cả ngày không cần ngồi xổm ở trong văn phòng, thời gian tùy mình chi phối."
"Hoan nghênh, đương nhiên hoan nghênh, nhưng cô thân phận đặc thù, tôi sợ không dễ chiếu cố cô." An Tri Hạ cười nói.
Phan Hỷ Vũ cười hì hì nói: "Em tin chị nhất định có cách."
"Cô đang dựa vào tôi?"
"Em đang tự đưa hai thanh đao khai quang là mình và anh Tiểu Ngũ lên tay chị, hừ, được lời còn khoe mẽ, chị tưởng em không biết chắc? Hơn nữa chúng em vẫn đang cố gắng bồi dưỡng đồng đội mới, nếu chuyện gì cũng cần tám người chúng em ra mặt thì đúng là chán sống."
"Nói như vậy." Cô thì thầm với Phan Hỉ Vũ: "Kinh Bát Tiên Nhi chuẩn bị có nghĩa vụ phục vụ cho kênh nước ngoài?"
"Ông chủ chúng em nói, tổ chức nhỏ chúng em không chỉ biết đến tiền, mà còn là hiệp sĩ có lòng ẩn nấp trong thành phố, quốc gia cần chúng em thì đương nhiên phải hết sức giúp đỡ không cần lý do." Phan Hỉ Vũ tràn đầy sùng bái nói: "Nhiều tiền tiêu không hết, chúng em chuẩn bị thể hiện giá trị bản thân nhiều hơn, không được sao?"
"Có thể có thể, tôi rất hoan nghênh." An Tri Hạ liên tục gật đầu: "Chờ ngày mai cô và Tiểu Ngũ cùng đến đài truyền hình báo cáo, tôi nói trước, các cô phải tham dự toàn bộ quá trình trước khi phát sóng, sau khi phân công các cô mới có tự do thoải mái."
Hai người gật đầu đồng ý, nói chuyện xong thì vội vàng rời đi.
Đoàn người hơi chen chúc ngồi xe hơi nhà họ Khương mượn cùng nhau trở về khu Chiêu Dương, bà cụ Khương lẩm bẩm: "Về sau nhà chúng ta nhiều người, lúc tập thể ra ngoài cứ mượn xe liên tục rất bất tiện, phải bảo anh Minh Minh của các cháu mua một chiếc xe cổ, có cháu gái và cháu dâu rồi, bà nhất định phải ra ngoài dạo chơi thường xuyên, không thể đi dạo trước cửa nhà mãi."
Vừa nói bà vừa bám ghế lái phụ, chọc vào bả vai ông cụ Khương: "Ông già, ông thấy sao?"
"Mua hai chiếc đi, nhà chúng ta nhiều người, một chiếc không đủ dùng." Ông cụ Khương gật đầu trả lời.
Bà cụ Khương vui vẻ gật đầu: "Đúng rồi, hai ngày nay ba người các cháu hãy dùng xe mượn luyện tập cho tốt, chờ xe của chúng ta tới thì các cháu lái sau. Hạ Hạ làm việc ở khu trung tâm thành phố, sau này mỗi ngày các cháu có thể lái xe về nhà ngủ."
"Ông ngoại, nhà tài trợ kênh của chúng cháu đã tài trợ cho cháu một chiếc xe rồi." An Tri Hạ cười nói.
"Tài trợ là tài trợ, chúng ta không thiếu chút tiền này, xe của đơn vị xe có thể tùy tiện lái lúc nào cũng được sao?"
"Cũng không được." Trong đầu An Tri Hạ hiện ra màu hồng phấn, vội vàng lắc đầu kháng cự nói: "Ông ngoại, cháu không muốn trở thành đứa nhóc sáng nhất kinh đô!"
Bà cụ Khương nghe xong bị chọc cười ha ha: "Cháu càng nói như vậy, ông ngoại càng muốn mua cho cháu."
Ở nhà họ Khương, An Tri Hạ hưởng thụ cảm giác đoàn tụ chân chính, ăn cơm tối cùng hai trưởng bối nhà họ Khương, và một nhà ba người bác cả nhà họ Khương, ngoài ra còn có ba người bọn họ, đầy ắp một bàn.