Thập Niên 70: Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp (Dịch Full)

Chương 518

Chương 518 - Chương 518 -

An Tri Thu xắn tay áo nói cái gì cũng phải tự mình xuống bếp, để các trưởng bối nếm thử tay nghề của anh ấy. Mười món hương vị đầy đủ, bọn họ ăn ra cảm giác xa xỉ của hoàng đế đời Thanh.

Chỉ là vừa mới lên món cá, Phương Hồng Diệp lập tức đứng lên chạy khắp nơi giống như con ruồi không đầu, cuối cùng là mẹ Khương nghĩ đến cái gì đó chỉ chỉ vị trí phòng vệ sinh. Trong phòng lập tức yên tĩnh lại, chỉ còn lại tiếng Phương Hồng Diệp nôn khan.

Bà cụ Khương ra sức vỗ đùi, kích động đến mức run rẩy miệng nói không ra lời.

"Mẹ, mẹ cũng đừng kích động quá, việc này có thể không chính xác, chúng ta phải để cho ông Tiêu bắt mạch mới có thể biết được." Mẹ Khương cười vỗ vỗ tay bà mẹ chồng, xong di chuyển ánh mắt sang con trai.

Khương Sĩ Minh lập tức nhảy dựng lên, sải bước đi ra ngoài, trong sân nhanh chóng vang lên âm thanh xe máy thình thịch.

Tâm tình mọi người đều kích động, ánh mắt lấp lánh nhìn Phương Hồng Diệp đi từ nhà vệ sinh ra.

Phương Hồng Diệp xấu hổ nắm chặt bím tóc, nói: "Cháu, không phải cháu cố ý, không biết sao lại muốn nôn. Có thể là hai ngày nay cháu bị cảm lạnh, dạ dày không tốt..."

"Cháu ngoan, không sao đâu." Giọng nói của bà cụ Khương dịu dàng đến mức có thể ngắt ra nước.

An Tri Hạ bĩu môi: "Bà ngoại, hai ngày nay cháu cũng mệt, đi theo anh Minh Minh, danh hiệu cháu ngoan không còn rồi."

"Đều là cháu ngoan của bà ngoại." Bà cụ Khương chỉ lên trán An Tri Hạ, cười nói.

Khoảng năm phút sau, tiếng xe máy thình thịch lại vang lên, trong sân truyền đến giọng nói của ông Tiêu quở trách Khương Sĩ Minh: "Thằng nhãi ranh này, sắp làm ông già này rã rời rồi, con đường có hai bước là đến mà cần phải ngồi xe máy sao? Chuyện gì gấp như vậy, tôi còn chưa ăn cơm đâu."

"Ông Tiêu, đã vào lúc này ông còn già mồm cãi láo làm cái gì." Bà cụ Khương hắng giọng oán hận: "Mau vào bắt mạch cho cháu dâu nhà tôi!"

Ông Tiêu lắc đầu đi vào: "Không phải chỉ là nhận cháu gái, nhân tiện tặng thêm cháu trai và cháu dâu thôi sao, nhìn bộ mặt đắc ý của bà kìa. Khi nào Minh Minh nhà bà cũng cưới vợ rồi hẵng khoe khoang với tôi."

Đám người vừa tiến vào nhìn thấy An Tri Hạ, ông Tiêu trừng mắt như gặp quỷ. Ông ta khó khăn nuốt xuống, run rẩy chỉ vào An Tri Hạ hỏi: "Bà cụ Khương, đây, đây là ai?"

"Là cháu gái nhà chúng tôi, thế nào, trông con bé có xinh hay không? Tuy nhiên ông cũng đừng đánh chủ ý lên con bé, năm cháu trai ngốc nghếch nhà ông không thú vị..." Bà cụ Khương xoạch xoạch nói lèo một lần, chỉ hận không thể khen An Tri Hạ thành bông hoa.

An Tri Hạ nhìn ông Tiêu nhếch môi cười.

Ông Tiêu vỗ ngực hơn nửa ngày: "Không phải nhà bà nhận về một đứa cháu xấu xí sao?"

Bà cụ Khương tức giận giậm chân: "Ông mới nhận cháu xấu ấy! Ông Tiêu, sao trông ông giống như không muốn nhà chúng tôi sống tốt cho lắm? Cháu ngoan nhà tôi như hoa như ngọc sao lại xấu, ông không thấy con bé là cháu ngoan nhà tôi sao?"

Ông Tiêu bĩu môi: "Bên ngoài đều truyền lời, nói nhà bà nhận một đứa hề làm bảo bối."

Bình Luận (0)
Comment