Thập Niên 70: Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp (Dịch Full)

Chương 519

Chương 519 - Chương 519 -

Nghe xong, sắc mặt người nhà họ Khương đều trầm xuống, bà cụ Khương lại tức giận đến mức giậm chân, cũng đã quên mục đích mời người tới: "Ông Tiêu, bây giờ ông nói rõ cho tôi, bên ngoài nói như thế nào?"

Ông Tiêu lắc đầu thở dài nói: "Không phải con gái nhà bà rời nhà trốn đi sao? Các người tìm kiếm hơn hai mươi năm, cho dù âm thầm tìm kiếm, nhưng vẫn có người nhìn chằm chằm vào nhà các người, có tin tức gì đều đem truyền ra ngoài. Cho nên lần này bọn họ nói con gái của các người chắc chắn bị người ta chà đạp, dù nhà các người gien tốt dáng vẻ nổi bật, lại nhận cháu ngoại xấu xí không thể gặp người, còn nói đầu óc có chút vấn đề."

"Hôm qua không phải rất nhiều người đều nhìn thấy cháu ngoan nhà tôi sao?"

"Cái này tôi cũng không biết, cũng bởi vì có người nhìn thấy, cho nên mọi người mới truyền tai nhau." Ông Tiêu thấy một bàn đồ ăn ngon, mùi thơm kia thẳng hướng chui vào trong mũi ông ta, ông Tiêu rất quen thuộc tìm một vị trí ngồi xuống.

"Nói cháu ngoại các người lôi thôi lếch thếch, một chút cũng không chú ý, tính tình nóng nảy, quần áo nhăn nhúm, có một đôi mắt cá chết, mũi củ tỏi, muốn xấu bao nhiêu thì xấu bấy nhiêu."

Mọi người sửng sốt, ai nấy đều nhìn về phía An Tri Hạ, mắt những người đó bị gì vậy, một mỹ nữ phong hoa tuyệt đại như thế, sao lại thành một người ngốc, còn để cho tiêu chuẩn 'Cao' như vậy, mắt cá chết và mũi củ tỏi?

Mặt An Tri Hạ đen lại, đầu óc hơi chuyển động một chút liền hiểu được, cô khẽ thở dài, sâu kín nói với bà cụ Khương: "Bà ngoại, ngày hôm qua hai chúng ta ôm nhau khóc rống thật lâu, hình tượng chắc chắn bị chôn sống rồi."

Bà cụ Khương cũng kịp phản ứng, dùng sức vỗ chân: "Xem tôi vui vẻ đến mức choáng váng này, lão già ông cũng vậy, như thế nào mà không nhắc nhở chúng tôi. Đáng thương cháu ngoan nhà tôi đẹp mắt như thế, mà bị người ta nghĩ thành như vậy!"

Ông cụ Khương liếc bà cụ Khương một cái: "Khi đó đầu óc tôi cũng thần du thiên ngoại chưa về."

Mang trong mình tội danh thật lớn, bà cụ Khương vô cùng đau đớn, nói: "Không được, tôi phải nhanh chóng ăn cơm, cơm nước xong xuôi lại trang điểm một phen ra ngoài đi dạo!"

"Mẹ, mọi chuyện đã rõ ràng, có phải nên để ông Tiêu bắt mạch cho Hồng Diệp hay không?"

"Đúng đúng đúng." Bà cụ Khương lại kích động, rút đũa từ trong tay ông Tiêu ra, nói: "Đến lúc nào rồi còn ăn uống được, ông mau bắt mạch cho cháu dâu nhà tôi."

Ông Tiêu một miếng cũng không ăn được, chỉ cảm thấy nước miếng trong miệng tràn lan, nói thầm: "Có người nào đãi khách như mấy người sao? Trời đất bao la không có việc nào lớn bằng ăn cơm."

Tuy nhiên ông ta vẫn nghiêm mặt nhìn khắp phòng một hồi, để cho Phương Hồng Diệp ngồi ở trên sô pha, gác tay ở trên tay vịn sô pha.

An Tri Thu lập tức chuyển băng ghế sang bên cạnh.

Ông Tiêu ngồi xuống, một tay đặt lên cổ tay Phương Hồng Diệp, một tay bắt đầu vuốt râu híp mắt rung đùi đắc ý.

Bà cụ Khương vừa nóng lòng vừa cắn móng tay nói chuyện với An Tri Hạ: "Lão già này rất biết khoe khoang, biết chút y thuật mà chỉnh mình giống như phu tử vậy. Thật sự khiến người ta gấp chết!"

An Tri Hạ cười không nói lời nào, trong lòng cũng vô cùng sốt ruột, mặc dù cô chưa kết hôn, nhưng cô cũng chờ mong đứa bé đến. Gia đình này rất cần con cái để làm cho mọi thứ càng thêm sống động, náo nhiệt hơn.

Đợi một lúc lâu, ông Tiêu mới nói: "Đúng thật đã mang thai, được hai tháng rồi, chính là thời kỳ mấu chốt dưỡng thai, chú ý nhiều một chút. Tuy nhiên thân thể đứa nhỏ này không tệ, vấn đề chắc là không lớn."

Bình Luận (0)
Comment