Lúc này mọi người mới vui sướng không thôi, ông cụ Khương nhìn về phía ông Tiêu nói: "Ông Tiêu, mấy người trong nhà quá vội vàng, quấy rầy ông ăn cơm rồi. Đến đây, chúng ta ngồi xuống cùng nhau ăn! Bà đem rượu ngon con trai mang đến cho tôi, hôm nay chúng ta dứt khoát uống mấy chén. Con trai, Minh Minh, Tri Thu, mấy đứa cũng uống một chút!"
Bà cụ Khương hừ một tiếng nhìn ông ấy, nói: "Cái ông già này, thật là không bỏ qua một cơ hội uống rượu nào!"
Ông Tiêu nhìn mà hâm mộ vô cùng, trong ánh mắt đục ngầu hàm chứa nước mắt, nếu như vợ trong nhà ông ta còn sống chắc chắn cũng sẽ ở lúc ông ta thèm rượu vừa nhắc vừa lắc chân nhỏ đi lấy.
An Tri Hạ và An Tri Thu tò mò nhìn chằm chằm bụng Phương Hồng Diệp: "Trong này có một đứa bé?"
Tuy cô đã học xong khoá sinh học, khoá sinh lý, cũng đã từng xem qua luận văn ngành, nhưng vẫn không nhịn được cảm thán người sáng tạo vĩ đại, cũng càng thêm kính sợ đối với sinh mệnh.
Cha mẹ tương lai cũng kích động đến mức không dám nhúc nhích, nhìn chằm chằm bụng, tựa như có thể nhìn đến mức nở hoa.
Mẹ Khương cười nói: "Ba tháng đầu rất quan trọng, nhưng các con cũng không cần quá cẩn thận. Các con đều rất kiên cường, Hồng Diệp, sau này con không được mang giày quá cao, cũng đừng chạy nhảy, tốt nhất cũng đừng ngồi xe, cho dù là xe đạp hay ô tô, đều rất xóc nảy..." Mẹ Khương kiên nhẫn dặn dò.
Ba người nhà họ An thì chăm chú nghe như học sinh tiểu học, An Tri Thu lại bảo Khương Sĩ Minh tìm giấy bút ghi chép lại.
Bà cụ Khương uống rượu xong, lập tức dặn dì Trương hầm gà mái, nhất định phải cho táo đỏ vào...
Bởi vì Phương Hồng Diệp mang thai, bữa cơm này mọi người ăn càng thêm vui vẻ. Tuy nhiên Phương Hồng Diệp đột nhiên bắt đầu nôn nghén, phản ứng kịch liệt, ăn cái gì nôn cái đó, chỉ có thể ôm dâu tây gặm trên sô pha.
Sau khi ăn cơm xong, An Tri Hạ cọ đến bên cạnh ông Tiêu, cười nhỏ giọng hỏi: "Ông Tiêu, cháu gái ông đã xác nhận chưa?"
Nhắc tới việc này, tay ông Tiêu đang vuốt ve bụng bỗng nhiên dừng lại, trừng mắt nhìn cô nói: "Tôi biết vì sao con nhóc cô lại khiến cho người ta chán ghét rồi, có bà ngoại làm cho người ta chán ghét, làm cháu gái cũng học tập theo, không thể để cho tôi thư thái một hồi sao?"
Ông ta kéo căng mặt thở dài: "Tìm được rồi, đúng là con bé, cô nói xem cùng là một đứa trẻ cách mấy chục năm, sao chênh lệch lại lớn như vậy?!
Nhà họ Tiêu chúng tôi hành nghề y vì người dân chữa bệnh mấy chục năm. Không nói đến việc có bao nhiêu phúc, nhưng cũng không thể làm ra chuyện chim ngói chiếm tổ chim khách!"
Ông ta phái cháu trai đích thân đến nông trường lao động cải tạo Giang Châu gặp Kỳ Vân Lan, lấy mẫu tóc của cô ta tiến hành kiểm tra, ba lần thí nghiệm đều xác nhận bọn họ đúng thật có quan hệ huyết thống.
Bởi vì là con của nhà họ Tiêu, nhà họ Trần chắc chắn sẽ không dám dẫn đường cho Kỳ Vân Lan, lại còn làm chuyện xấu lừa bán phụ nữ. Người nhà họ Tiêu không biết nên đối xử với đứa bé này như thế nào, chỉ có thể vất vả đón cô ta và chồng của cô ta đến kinh đô, sau khi nghiêm túc lập quy củ, cho bọn họ một khoản tiền, mua cho bọn họ một căn nhà ba phòng ngủ, lại tự sắp xếp công việc.
Người nhà họ Tiêu hy vọng dưới sự bức bách của cuộc sống, hai người này có thể cải tà quy chính sống thật tốt, coi như là đền bù cho Kỳ Vân Lan, không, Tiêu Vân Lan hai mươi năm nay bị bắt nạt ở nhà họ Trần.
An Tri Hạ chớp chớp mắt: "Ông Tiêu, mấy người thật sự phải điều tra rõ ràng sao?"
Râu mép một bên của ông Tiêu vểnh lên: "Nếu không điều tra rõ ràng, chúng tôi có thể nắm mũi nhận hai vợ chồng bọn chúng sao?"
"Nhưng mà..." An Tri Hạ cau mày nói: "Ông cũng biết tôi và cô ta không hợp nhau, cho nên tôi vô cùng quan tâm đến hành động của cô ta."