Bà cụ Khương mang theo một đám cháu trai cháu gái vòng quanh đại viện, mỗi con đường đều đi một vòng, có đôi khi còn cách một cái sân gọi chủ nhân bên trong, dựa theo lời của bà mà nói là 'đối thủ một mất một còn', khen bọn nhỏ bên người mỗi đứa một lần.
Trước kia mọi người còn có thể nói người nhà họ Khương chỉ có một gốc rễ, lại còn là cây sắt già không có kết quả nở hoa, nhưng người ta cũng đủ ưu tú, hiện tại lại có thêm một đôi cháu ngoại lớn lên rất có tài hoa, cho dù những người đó giả bộ không thèm để ý, oán hận chơi đùa với bà cụ Khương, nhưng khi đóng cửa lại, cảm thấy mình như uống phải một vò dấm chua, lỗ tai các con cái trong nhà lập tức gặp tai ương.
Trong khu người ta đều là từng nhà một, âm thanh ồn ào đương nhiên cũng thu hút hai vợ chồng Tiêu Vân Lan ăn cơm xong ở thư phòng đọc sách. Bọn họ liếc nhau nhíu mày đi tới trước cửa sổ, từ ánh mặt trời chiều lại nhìn thấy An Tri Hạ khiến bọn họ hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Nghe bà cụ Khương vui sướng giới thiệu ba anh em nhà họ An, ghen tị và hận ý trong lòng bọn họ giống như rắn rết lạnh lẽo bắn ra từ trong mắt.
An Tri Hạ dường như cảm thấy được, ánh mắt cô liếc sang căn phòng bên cạnh, mơ hồ thấy trong cửa sổ có người, cô không lộ ra chút khác lạ nào, mỉm cười kéo lấy vạt áo Khương Sĩ Minh, nhỏ giọng hỏi: "Anh, anh đừng nhìn qua, nhà bên trái là nhà ai vậy?"
"Chính là nhà ông Tiêu vừa bắt mạch cho vợ Tri Thu." Khương Sĩ Minh phối hợp với cô không quay đầu, nhưng dư quang vẫn liếc qua.
Trong sân ngoại trừ đường chính, những con đường còn lại cũng không tính là rộng, chỉ có thể chứa được một chiếc xe hơi thông hành một chiều, rất nhanh anh ấy đã bắt được hình ảnh hai người lén lút đứng sau rèm cửa sổ, một người thân hình nhỏ nhắn mảnh mai. Không cần nghĩ, cô ta chắc chắn là cháu gái nhà họ Tiêu mới nhận về. Mà anh ấy cũng cảm nhận được hai luồng ánh mắt lạnh lẽo làm cho người ta vô cùng không thoải mái.
"Sao em biết họ?"
An Tri Hạ thở dài, gật đầu bất đắc dĩ nói: "Đột nhiên em có cảm giác tự bê đá đập chân mình. Sau khi trở về em sẽ nói với mọi người, ở trong cùng một khu, mọi người phải biết thái độ làm người của bọn họ, tránh khỏi bị tính kế."
Cô vẫn luôn không xua tan được quái dị trong lòng, mặc dù là ai cũng muốn tìm hiểu nguyên nhân. Cho nên cô đẩy mạnh tình tiết chi nhánh, để người nhà họ Tiêu nhận lại Tiêu Vân Lan. Hết cách rồi, đây là một xã hội pháp chế, cô là lương dân tuân thủ pháp luật, không có khả năng làm chuyện giết người phóng hỏa.
Tuy nhiên cô tin hai người này sẽ không an phận, còn có thể tiếp tục làm chuyện xấu, nói không chừng ngày mai lại thấy bọn họ tự đẩy mình vào cục cảnh sát.
Khương Sĩ Minh ừ một tiếng, xoa xoa tóc cô, cười nói: "Em vốn nên là công chúa nhỏ được sủng ái từ nhỏ đến lớn của chúng ta, lại tự dưng cùng Tri Thu gặp khổ sở như vậy. Về sau có anh trai che chở, không ai có thể bắt nạt em nữa!"
An Tri Hạ cười cười làm mặt quỷ với anh ấy, trong lòng vừa cảm động vừa thở dài. Công chúa nhỏ chân chính kia đã không còn, nhưng cô sẽ thay thế cô ấy sống hạnh phúc.
Bà cụ Khương tinh thần sảng khoái về đến nhà, vừa lúc nấu xong canh gà, vớt bỏ dầu mỡ phía trên, mọi người đều ngồi vây quanh Phương Hồng Diệp, nhìn cô ấy uống từng ngụm từng ngụm hơn nửa chén, nhất thời còn cảm thấy vui vẻ hơn so với việc mình uống một nồi.
Lúc này An Tri Hạ nói với người nhà chuyện vợ chồng Tiêu Vân Lan và Thôi Thiên Hạo. Nghe xong chuyện của bọn họ, người nhà họ Khương tức giận vô cùng, nhất là bà cụ Khương chân nhỏ dậm rầm rầm: "Lão già Tiêu này cả ngày xem bệnh cho người ta, sao lại không biết quản lý gia đình mình cho tốt? Em gái Tiêu là người tốt, hai đứa con dâu kia cũng rất hiểu chuyện, cũng biết thương người, còn lại đều không ra gì. Muốn nói không có chuyện Tiểu Trần và Kỳ Hồng Kha kia, chó cũng không tin!
Hiện tại bọn họ móc tim móc phổi đối tốt với một đứa cháu gái bụng đầy mưu mô? Không khéo hôm nào lại ném một nắm xương già và cả ổ con cháu của mình vào!"