Mắt An Tri Hạ híp híp, ngẫm lại tính tình ông Tiêu khá ngay thẳng, nói chuyện không dễ nghe, nhưng người không tệ y thuật lại cao siêu, mong không như ông ngoại nhà mình nói. Cô theo bản năng quay đầu nhìn về phía trụ cột trong nhà.
Ông cụ Khương nhận được tầm mắt của cháu gái, thần sắc hòa hoãn một chút, trấn an nhìn cô cười nói: "Là ai thì cũng sẽ không muốn nghi ngờ người nhà, nhất là đứa trẻ còn nhỏ như vậy. Nhưng hiện tại không giống nhau, Tiêu Vân Lan đã trưởng thành có gia đình nhỏ của mình, lại nói hai vợ chồng bọn họ có tiền án. Ông Tiêu không đến mức lại vì cái gọi là thân tình mà ảnh hưởng cả nhà. Ngày mai mấy lão già các ông còn tụ tập nữa."
Bởi vì Phương Hồng Diệp mang thai, nhất định là không thể dựa theo kế hoạch lúc trước để cho vợ chồng bọn họ hợp thành cộng sự lên chương trình. An Tri Hạ đảo mắt, rất nhanh đã có chủ ý trong lòng.
Ầm ĩ một ngày, mọi người tinh thần phấn khởi nhưng thân thể rất mỏi mệt, ai nấy đều tự trở về phòng ngủ.
Sáng sớm hôm sau, nhà họ Khương cũng đặc biệt náo nhiệt, nụ cười trên mặt mỗi người đều từ phát ra từ bên trong, trong phòng đều tràn ngập vị ngọt nhẹ của hạnh phúc.
Khương Sĩ Minh vẫn đưa An Tri Hạ đi làm trước, đến trước tòa nhà, ánh mắt anh ấy ôn hoà nhìn An Tri Hạ tháo mũ bảo hiểm lộ ra nhan sắc xinh đẹp dịu dàng tươi cười, khóe môi cũng không nhịn được cong lên: "Hôm nay sau khi tan tầm anh dạy em lái xe, chờ em học xong, anh trai kiếm cho em một chiếc xe sáng bóng mà lái."
"Anh trai, em có tiền." An Tri Hạ vỗ vỗ túi xách của mình, ngạo nghễ nói: "Có thể tự bỏ tiền ra mua một chiếc xe, hơn nữa ông ngoại cho em nhiều bảo bối như vậy, nói không chừng, em là người giàu có nhất trong nhà đấy!"
"Đúng, em là phú bà nhỏ." Khương Sĩ Minh buồn cười nói: "Đó là tiền của em, anh nguyện ý dùng tiền cho em gái không được sao?"
An Tri Hạ cũng bị chọc cười, ra vẻ hào phóng nói: "Chuẩnl!"
Xoa xoa đầu em gái, Khương Sĩ Minh khoát tay bỏ đi.
Mà ô cửa sổ trên lầu có người chua xót rụt đầu lại, nói: "Người lớn lên xinh đẹp cũng không thiếu sứ giả bảo vệ, lui tới lui đi đều là thiếu gia lái xe máy mấy ngàn đồng, khó trách vừa đến đã lên làm chủ nhiệm."
Mọi người đều phát ra âm thanh không cao không thấp lầm bầm vài câu, nhưng lại không dám công khai thảo luận trắng trợn, hôm trước họp vẫn có chút hiệu quả. Trưởng đài chỉ nói một câu có lãnh đạo lớn điểm danh An Tri Hạ phụ trách kênh nước ngoài, mọi người liền tắt tiếng.
Quan trọng hơn là trưởng đài nói, An Tri Hạ này thật sự có năng lực, trước đó cô đã thành công khiến các lãnh đạo lớn khen luôn miệng, các tòa soạn báo lớn tranh nhau đăng tải cuộc thi biểu diễn mùa xuân do cô toàn quyền phụ trách, có hơn hai trăm nhân viên làm chứng.
Người nước ngoài xem truyền hình có đóng phí, dựa theo nhấp chuột bọn họ có thể kiếm được lợi nhuận rất phong phú. Đơn giản mà nói, An Tri Hạ là một cái cây rụng tiền, bọn họ gây khó dễ cho ai cũng được nhưng mà không thể gây khó dễ cho tiền nha!
Nghĩ như vậy, trong lòng mọi người lập tức lại cân bằng, năng lực của An Tri Hạ càng mạnh, bọn họ được lợi càng nhiều, dù sao tiền lương cũng có một phần thưởng thành tích.
Khi An Tri Hạ đến, mười hai nhân viên mới đã có mặt, ai cũng tươi cười nhiệt tình chào hỏi cô.
"Đi, chúng ta đến phòng họp, cùng nhau thảo luận về việc triển khai công việc của kênh chúng ta." Cô cười, dẫn một nhóm người đến phòng họp lớn nhất.