"Các bạn phải hình thành thói quen tổng kết mỗi ngày, xem mình có được những gì, lại thiếu những gì, có rời xa mình của ban đầu hay không. Thật ra kẻ thù của chúng ta không phải là đồng nghiệp bên cạnh các bạn, không phải nhân viên của các kênh khác ở tầng dưới, cũng không phải các đài truyền hình thành phố khác hoặc các kênh nước ngoài khác, mà là chính các bạn. Không ngừng vượt qua chính mình, là một điều đặc biệt thách thức và thú vị, tôi hy vọng các bạn sẽ yêu thích công việc này!" Kích động và niềm tự hào trên mặt mọi người dần dần rút xuống, nhìn lãnh đạo nhỏ hơn mình vài tuổi, biểu cảm trên mặt người ta thờ ơ, cũng không có chuyện mới được tí thành quả đã mừng đến mức thấy răng không thấy mắt giống bọn họ.
Trên mặt mọi người lập tức đỏ bừng, dùng sức gật đầu, sau đó nghiêm túc viết những lời này ở bên ngoài trang bìa sổ tay, chuẩn bị mỗi ngày đều lấy ra xem kỹ lại bản thân một lần.
Danh lợi đương nhiên vô cùng hấp dẫn đối với con người, nhưng không có mộng tưởng, không có phương hướng và kiên trì thì con người sẽ thiếu đi phần sinh cơ và ưu tú, cuối cùng cũng chỉ có thể phai nhạt khỏi mọi người.
Bọn họ lựa chọn đứng ở đây, sao lại không muốn thực hiện giá trị của mình, đứng ở trên bả vai khổng lồ được người bên ngoài ngưỡng mộ chứ?
Vừa đến giờ tan tầm, An Tri Hạ liền tuyên bố tan họp, một đám người rầm rộ đi xuống lầu, những tầng khác gần như đã không còn người.
"Cháu ngoan, ở đây." Bà cụ Khương thấy An Tri Hạ đi ra, từ trong xe thò đầu ra vẫy tay với cô, mà An Tri Thu cũng mỉm cười mở cửa xe đi ra khỏi ghế lái.
"Anh, anh biết lái xe?" An Tri Hạ có chút ngạc nhiên hỏi, thò đầu nhìn, nói với bà cụ Khương: "Bà ngoại, trên xe chỉ có hai người sao? Còn để anh trai lái?"
An Tri Thu gãi đầu cười nói: "Lái xe không khó, lúc trước không phải anh cũng thường lái máy kéo ở nông thôn sao? Một chân ga một chân phanh, đổi số, cầm tay lái là được. Anh luyện ròng rã cả ngày, ngay cả cơm trưa cũng không chú ý đến, nghĩ đến việc mượn xe người khác mãi cũng không tốt, nên phải học sớm một chút.
Bà ngoại thấy anh học rất tốt, cho nên đề nghị tới đón em tan làm."
"Em cũng biết lái máy kéo..." An Tri Hạ vừa nghe, mắt sáng lên nói.
Ngẫm lại người kiếp trước học lái xe cả năm hay nửa năm cũng không lấy được bằng lái xe, cho dù có được, dưới tình huống trên đường đầy các loại camera giám sát, mọi người vẫn phải rèn luyện một lúc lâu rồi mới dám lái.
Cô vốn định dựa theo dáng vẻ học sinh học cấp tốc một tháng, vậy mà anh trai lại cho cô một bất ngờ nho nhỏ. Cô không thể chờ đợi được nữa muốn lộ ra áo gi-lê của tài xế nhỏ đua xe!
An Tri Thu cảm thấy mình biết, em gái chắc chắn học cũng rất khá, rất bình thường cười gật đầu nói: "Chờ đến khi trở về anh tìm một chỗ trống cho em luyện một chút."
Nhưng bà cụ Khương sợ đả kích lòng tự tin của cháu gái, trước tiên bà trấn an nói: "Hạ Hạ, chúng ta từ từ học là được, con trai từ nhỏ đã có hứng thú với máy móc, học nhanh. Con gái mà, không biết cũng không sao, dù sao sau này anh trai đi làm cùng cháu, cháu ngồi xe cho anh ấy làm tài xế là được."
Hai anh em nhà họ An liếc nhau, đều cười không trả lời.
An Tri Thu lái xe rất ổn định, tốc độ không tính là quá nhanh, vừa lái vừa giải thích cho em gái.
Đến con đường nhựa rộng rãi bên ngoài nhà, An Tri Hạ hơi kích động ngồi ở ghế lái, sờ tay lái, trong đầu hiện lên những người yêu thích lái xe của mình, tưởng niệm như nước thủy triều.
Bà cụ Khương khẩn trương đứng ở bên đường, không ngừng hô lớn: "Cẩn thận một chút, từ từ thôi..."