"Tờ giấy viết cái gì?" Mọi người tò mò truy hỏi.
"Nếu người dân ở những khu vực khác có thể vượt qua bài sát hạch và được chứng chỉ của tổ ngôn ngữ chúng ta thì nhận được tiền chi trả cho chuyến đi ba ngày đến kinh đô, mà người dân kinh đô nhận được chứng chỉ bài kiểm tra sẽ nhận được phần thưởng là ba quả trứng gà mỗi ngày trong vòng nửa năm!" An Tri Hạ im lặng suy nghĩ một lúc rồi nói.
"Không phải chứ, cô giáo Tiểu An, giáo viên chúng ta làm tốt nghĩa vụ dạy người dân học ngoại ngữ là xong, còn họ có học hay không là chuyện của họ, sao chúng ta vừa bỏ công sức lại còn phải chi tiền?" Có người không nhịn được hỏi.
"Đúng vậy, cô giáo Tiểu An, có mấy nhà có được tivi, mà nhà nào có tivi họ cũng đâu thèm để ý chút tiền đi lại nhỏ nhoi ấy?"
An Tri Hạ lắc đầu: "Không, nhà mọi người có tivi để không xem, nhưng một nhà bình thường có tivi, hàng xóm xung quanh sẽ tụ tập lại xem. Nếu có phần thưởng, mọi người sẽ để ý hơn."
"Cô giáo Tiểu An, tại sao người vùng khác được chi trả chi phí mà người bản địa mỗi ngày chỉ được ba quả trứng bà trong nửa năm, tính kỹ mới thấy người dân kinh đo rất thiệt thòi? Chưa nói đến dù mục nào cũng tốn một khoản tiền khá lớn."
"Chi phí đi đường cũng rất tốn!"
"Quan trọng là vượt qua bài sát hạch." An Tri Hạ nhướng mày: "Người có dũng khí tham gia không nhiều nhưng không thiếu sự kiên trì quyết tâm. Tôi nâng cao hứng thú học ngoại ngữ cho một nhóm người, sau đó nhờ bọn họ đi tuyên truyền với mọi người xung quanh.
Tiền không phải vấn đề, chúng ta có tiền lời từ việc tuyên truyền chương trình nước ngoài, hơn nữa công xã đang xây dựng trại chăn nuôi, có thể cung cấp đủ trứng gà. Lại nói tôi tin các nhà lãnh đạo quốc gia sẽ giúp đỡ tôi!
Mọi người đừng coi thường trứng gà, cái này có thể khiến năng lực nghiệp vụ của các bà cụ đánh bại mấy người!"
Mọi người không ngừng gật đầu tán thưởng, sao vấn đề nào tới tay cô đều được giải quyết nhanh gọn? Tuy nhiên vấn đề này không quá nặng, việc cấp bách bây giờ là cắt chỉnh tiết mục với thêm phụ đề, công việc vô cùng khó khăn.
An Tri Hạ nhóm lửa xong, đi dạo xem xét những khu khác trong tầng sáu, nhìn thời gian sắp đến giờ ăn cơm, cô gọi mọi người tập hợp lại thông báo quyết định vừa rồi của mình, cô hắng giọng nói: "Chúng ta đều là nhân viên tổ nước ngoài, sau này được tiếp xúc với rất nhiều bạn bè ngoại quốc, vì vậy nhóm chúng ta nên học ngoại ngữ. Cái gọi biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, chúng ta chỉ có thể hiểu bạn bè nước ngoài về ngôn ngữ, sở thích, phong tục tập quán, lịch sử... thì mới nhắm trúng, sản xuất ra tiết mục Hạ Hoa khiến bọn họ thích."
Vừa nghe mình phải học, vẻ mặt mọi người kể cả An Tri Thu đều cứng đờ, rầm rì kêu than, không khác gì vừa khai giảng mà đã phải làm bài kiểm tra, thật là một kiểu dằn vặt không thể thốt lên lời.
Vì đều là những người tiên phong nên họ điều chỉnh tâm trạng rất tốt, nhanh chóng tiếp lời đáp lại.
An Tri Hạ nói: "Mọi người phải đẩy nhanh tiến độ, sau đó mỗi ngày phải cầm học từ vựng trên tay, rất cần thiết đối với công việc, chúng ta có ưu thế hơn những người khác, thường xuyên được tiếp xúc với bạn bè nước ngoài là lợi thế cho mọi người học tập!"
Sau khi học xong tiếng Anh, chúng ta tiếp tục học tiếng F, tiếng E, tiếng R, tiếng H, ..., chỉ cần học được 1 ngôn ngữ mới, các ngôn ngữ khác tiếp thu sẽ nhanh hơn.
Tôi cam đoan sau khi mọi người học tốt, có cơ hội ra nước ngoài kinh doanh, sau đó tuyên truyền cho người nước ngoài hiểu về ngôn ngữ, phong tục tập quán nước nhà..."