Mọi người khóc không ra nước mắt, năng lực của nhà lãnh đạo nhỏ này lại tăng cao, nhưng bọn họ không từ chối được, vì nhà lãnh đạo nhỏ này nói được làm được. Bây giờ họ còn chưa hiểu các chữ được bảng chữ cái đã bắt đầu suy tưởng một hành trình tươi đẹp nơi đất khách quê người rồi.
Sau khi uống canh gà, mọi người càng nỗ lực làm việc từng giây từng phút, càng gần đến ngày 1/5.
Bọn họ rất hòa đồng, tan làm cùng nhau vui vui vẻ vẻ xuống căng tin ăn cơm.
Vì có đến hơn 60 miệng ăn của bọn họ, căng tin trở nên đông đúc vội vàng, mỗi lần gọi cơm, cô chú đều xị mặt, kẹp gắp cũng luống cuống.
Có lẽ sống với An Tri Hạ lâu nên tính cách bọn họ thẳng thắn, có gì nói đấy: "Chú, chú đừng run tay, có bệnh thì đi khám xem. Nếu không cháu đói bụng, ăn không đủ dinh dưỡng, đang làm việc mà ngất xỉu, nhận cờ thưởng chăm chỉ làm việc thì không sao, nhưng người co quắp nằm viện tiêu xài đến tiền mà còn bị người khác ghét bỏ thì không hay lắm."
Tính tình chú nọ cũng nóng nảy, khó chịu múc hai muôi: "Ăn đi, ăn no cho chết quách luôn đi, làm cơm nhà nước miễn phí chắc?"
Mọi người thoải mái hưởng lấy.
"Chủ nhiệm Tiểu An." Diễn viên chính của kênh số 1 bước nhanh thoát khỏi đám người đang vây quanh, giật đầu chào hỏi An Trì Hạ.
An Trì Hạ đang ăn cơm cùng anh trai, không hiểu gì ngẩng đầu nhìn: "Cô là?"
"Cô." Diễn viên chính kia trợn tròn mắt, ngón tay ngơ lên chuẩn bị bùng nổ thì bị quản lý kéo ống, gắng gượng kìm cô ta lại, trên mặt cười cứng nhắc: "Cũng đúng, chủ nhiệm Tiểu An là quý nhân hay quên, không nhớ tôi, người chủ trì nhỏ bé trên đài này cũng dễ hiểu."
An Tri Hạ bỗng nhớ ra: "Ài -"
Diễn viên chính ưỡn ngực chờ câu tán dương sau đó của cô.
Nhưng nét mặt An Trì Hạ vẫn thế, tiếp tục nói: "Tôi vẫn chưa nhận ra, có chuyện gì không?"
Trong lòng diễn viên chính sớm coi An Tri Hạ là bù nhìn nhưng trên mặt cô ta vẫn mỉm cười lộ 8 chiếc răng chuyên nghiệp.
"Chuyện như này, chúng tôi thấy cô giáo Tiểu An không được giỏi như mọi người ca ngợi, chiếm được phần lớn tài nguyên chỉ vì cô tâng bốc quá mức, quả thực khiến mọi người không chấp nhận được." Cô ta giơ tay ra, những người sau lưng gật đầu phụ họa.
"Đúng vậy, cô giáo Tiểu An, cô không thể cậy có lãnh đạo cấp cao chống chưng mà coi đài truyền hình là vườn sau nhà mình, cái gì tốt cũng chiếm làm riêng, tuyển nhân sự cũng chen vào, ai không biết còn tưởng cô ngầm mở đài truyền hình khác chứ!"
Thiết bị mới vừa có đã phá vỡ sự yên bình giả dối chưa đến hai tuần, mọi người không chịu đựng mà than vãn, nếu bọn họ có thiết bị tân tiến như vậy cũng tự mình xây dựng kênh nước ngoài sinh động hơn rồi, cần gì phải xoay quanh đứa nhóc này?
Mấy diễn viên nhao nhao tôi một câu anh một câu, An Tri Thu nghe vậy không khống chế được mà bẻ gãy đôi đũa.
Tiếng đũa gãy khiến mọi người yên tĩnh nửa giây, ngay sau đó diễn viên chính kênh 1 khinh thường nói: "Sao, cái thứ ăn bám em gái còn không cho người khác nói thật? Tưởng phụ nữ chúng tôi chân mềm tay yếu định đánh à?
Anh dám động thử xem, anh đám động tôi dám đưa anh vào ngồi trong cục cảnh sát..."
An Tri Hạ cầm bát canh trước mặt đổ lên đầu diễn viên kênh 1, đổ xong còn túm quần áo cô ta lau sạch bát mới thôi: "Con heo này từ đâu chạy tới, ủn ỉn mãi không thôi, tặng cho mày ít thức ăn, cứ tự nhiên không phải làm khách!"
Bản thân cô không so đo gì nhưng anh trai là giới hạn của cô.
"Á -" Diễn viên số 1 ôm lấy mặt, lắc nguây nguẩy cái đầu dính đầy canh rau, tức đến run người, ngón tay chỉ vào An Tri Hạ, cái miệng leo lẻo ngày thường giờ như bị trộm cắp không nói được câu nào.