"Chủ nhiệm Tiểu An đâu? Chúng tôi là thông dịch viên được cấp trên gửi đến để giúp mọi người." Đồng chí nữ nhíu mày ghét bỏ nhìn xung quanh: "Văn phòng của chúng tôi ở đâu?"
"A, thì ra là hai người." Nhân viên kia giật mình nói: "Chủ nhiệm Tiểu An ra ngoài quay ngoại cảnh rồi, trong phòng làm việc đều là tài liệu cơ mật chúng tôi cũng không có chìa khóa. Không thì hai người cứ chờ trong phòng họp đi. Nói xong anh ta lại lui về phòng thu, đóng cửa lại.
"Này." Đồng chí nam bất mãn với thái độ tiếp khách của nhân viên kia, dùng sức đạp cửa, ríu rít làm cho những người trong phòng thu khó chịu.
"Mọi người nghỉ ngơi một chút đi." Thiệu Đồng Phong bởi vì thể hiện được sự xuất sắc ở mọi mặt, nên mấy ngày nay được An Tri Hạ ở bên cạnh kèm cặp một phen, giờ đã được thăng chức lên vị trí thứ hai, cùng An Tri Hạ thay phiên nhau đi quay ngoại cảnh và làm người đóng vai trò then chốt. Anh ấy xoa xoa lông mày, vỗ vỗ tay nói một tiếng, sau đó vẫy tay với nhân viên vừa rồi: "Tiểu Nguyên, ngoài kia vừa xảy ra chuyện gì vậy?"
"Anh Phong." Tiểu Nguyên có chút phẫn nộ nói: "Thì hai người kia bảo mình là phiên dịch học việc đến báo cáo, người ta muốn đích thân cô giáo Tiểu An của chúng ta tiếp đãi, còn mặt dày đòi có văn phòng! Bộ tưởng không có họ thì chúng ta không làm gì được sao? Bọn họ hoàn toàn không coi trọng lợi ích tập thể!"
"Được rồi, để tôi đi gặp bọn họ." Thiệu Đồng Phong gật gật đầu đứng lên, có mấy đồng chí cũng đứng lên đi theo.
"Tính làm gì đây?" Thấy một đám người xông ra, hai người kia hoảng sợ, lập tức ưỡn ngực không vui nói: "Mấy người mau gọi Tiểu An tới, nếu cô ấy không tới được, vậy chúng tôi sẽ về sửa sang lại hành lý trước."
Thiệu Đồng Phong mang vẻ mặt thản nhiên nói: "Hoan nghênh hai đồng chí gia nhập, chúng tôi đang quay chương trình chuẩn bị phát sóng ngày mai, đang chờ các anh giúp phiên dịch. Để giành lấy thể diện cho đất nước ta, còn phải nhờ các đồng chí chịu cực mà lấy việc quan trọng làm chủ."
Sắc mặt hai người kia không tốt lắm: "Chúng tôi đi đường vừa khát vừa đói, không được điều chỉnh lại tâm trạng sao? Hơn nữa chúng tôi chưa từng thấy bản thảo, làm sao có thể lập tức..."
"À vâng, chúng tôi đều biết hai vị đồng chí đây là từ bộ ngoại giao lợi hại nhất nước ta điều tới, chắc chắn khả năng phiên dịch song song rất lợi hại, hãy mau tiến vào để chúng tôi được mở mang tầm mắt. Bây giờ chúng ta đang làm đại sự quốc gia, chịu khó chịu khổ một chút cũng không thành vấn đề, người dân sẽ ghi nhớ máu và nước mắt mà chúng ta đồ ra.
Đừng để các tiểu vệ binh tuần tra bắt được, gần đây họ theo dõi kênh của chúng ta rất nghiêm ngặt, một khi phát hiện chúng ta lười biếng lêu lỏng, sẽ nói ngay cho lãnh đạo biết." Đúng lúc Phan Hỉ Vũ cũng ở đấy, cười cười kéo đồng chí nữ kia rẽ vào phòng thu, những người còn lại cũng dẫn vị đồng chí tóc bóng mượt kia chen vào.
Hai người lơ ngơ được dẫn đến vị trí giữa đài phát thanh, ánh đèn bật lên, nhân viên lập tức đưa bản thảo cho bọn họ xem, còn có chuyên gia trang điểm giả vờ bôi bôi trét trét cho họ. Mấy hành động ấy hù cho trán và lòng bàn tay hai người đổ mồ hôi, muốn đứng lên, lại bị người ta đè lại chỗ ngồi, cái miệng nhỏ nhắn của Phan Hỉ Vũ cũng tâng bốc họ đến tận mây xanh, khiến hai người họ phải kiên trì ngồi đó.
Chỉ sau năm phút đồng hồ, đạo diễn hô lên bắt đầu, trong phòng lập tức yên tĩnh lại, một đoạn nhạc khuấy động dễ nghe bắt đầu, MC khẽ cười dùng giọng chuyên nghiệp bắt đầu thu âm: "Chào buổi sáng các khán giả nước ngoài và bạn bè khán giả Hạ Hoa, chúng tôi ở đây..."
Hai người kia có hơi không kịp phản ứng, vẫn là MC dùng chân đá bọn họ một cái.