"Ha ha, có đội tôi dẫn dắt, tháng này phí bảo hành của chúng ta sẽ ít đi, nhất định tiền thưởng cao hơn vài đồng so với đối thủ khác đây!"
"Về sau chỉ nhiều chứ không ít, để cho bọn trẻ nhà chúng ta thường xuyên ăn thịt, các bà vợ mua thêm mấy bộ quần áo đẹp, đàn ông chúng ta mới có mặt mũi đúng không?"
"Đúng vậy, cuộc sống của chúng ta sẽ càng ngày càng tốt hơn." Mọi người nhao nhao cười gật đầu.
Phòng Viên cởi áo khoác dính dầu mỡ khoác lên vai, bên trong mặc áo ba lỗ màu đen, lộ ra cánh tay to lớn, eo gầy, trong lúc hoạt động cơ bắp hoa văn xinh đẹp lộ ra, khắp người đều tản ra hơi thở nam tính.
Anh dùng tụy đánh tới đánh lui ba lần, sau khi tắm rửa sạch sẽ rồi đi nhanh về phía hai anh em nhà họ An.
"Anh Viên." An Tri Thu tiến lên đấm nhẹ lên vai anh rồi cười nói: "Đến rồi cũng không nói trước, không nói tiếng nào mà đã làm việc, anh khách khí quá đi?"
Phòng Viên vỗ vỗ bả vai anh ấy: "Không phải là khách khí mà hôm qua anh còn chưa chính thức vào vị trí công tác, bọn nhỏ lại hiểu chuyện nên không cần anh quan tâm. Cho nên anh muốn dàn xếp ổn thỏa rồi nói với các em. Đi, đi xem xe của em."
Nói xong anh quay đầu nhìn về phía An Tri Hạ: "Lát nữa cùng đi thăm bọn nhỏ không? Buổi trưa tưởng anh có thể dẫn em trở về mà ba đứa chờ đợi cũng không nỡ ngủ trưa."
An Tri Hạ cười gật đầu: " Đã làm thủ tục nhập học chưa? Hình như còn tháng bảy nữa, không biết bọn nhỏ có thích ứng được không."
"Ngày hôm qua làm xong hết rồi." An Tri Thu không xa không gần ở phía sau bọn họ, Phòng Viên hai tay đút túi, đội trưởng ở bên cạnh nhẹ nhàng nói: "Đội vận tải khu trung tâm thành phố rất lớn, không nhỏ hơn những nhà máy kia, trong đội có nhà trẻ, tiểu học và trung học cơ sở của riêng mình, lãnh đạo lớn của chúng ta chỉ đạo, chất lượng dạy học không hề bị ảnh hưởng từ bên ngoài, chỉ cần chào hỏi rồi chuyển sổ học sinh vào là được."
Ra khỏi ga ra của ba đại đội và năm tiểu đội không bao lâu chính là một loạt lều xe, bên trái là xe đạp cũ mới không đồng nhất, bên phải là các loại xe máy.
Phòng Viên lấy từ trong túi ra hai chiếc chìa khóa, đưa cho An Tri Thu, chỉ vào bãi xe: "Chính là chiếc xe màu trắng sọc xanh kia, hôm qua lại một lần nữa được đánh bóng phun sơn, chân đạp, đèn xe, công tắc xe, bình xăng, động cơ, khí thải vân vân tôi đã sửa chữa giúp rồi, đi thêm bảy tám năm nữa cũng không thành vấn đề."
Trong lòng An Tri Thu hơi kích động nhận lấy chìa khóa, nói cảm ơn, nhảy nhót đi qua, cắm chìa khóa đẩy xe ra.
Nơi này rộng rãi, anh ấy không nhịn được lái dạo trong sân hai vòng, vui vẻ nói: "Anh cũng có xe của mình rồi!"
Mặc dù vào thời đại này lăn lộn trên xe máy cũng không dễ dàng, nhưng An Tri Hạ nghe xong còn có chút chua xót.
Cho dù anh trai có vàng của mẹ An và quà gặp mặt của người lớn nhà họ Khương, nhưng chắc là anh ấy dự định không động vào, dù sao tiêu vàng của mẹ An cũng như là đang mài thịt của anh ấy, mà tiền của nhà họ Khương về sau phải trả nguyên vẹn thậm chí còn phải trả thêm. Hiện tại Phương Hồng Diệp đang mang thai, tạm thời không có cách nào làm việc, vợ chồng son dựa vào tiền lương và tiền thuê nhà của anh ấy mà sống. Những người thân thích đều có tiền, ngược lại làm cho anh ấy hơi căng thẳng. Anh trai cũng không phải tính toán chi li, chỉ là kết giao rõ ràng giữa người với người có qua có lại, phải có mức độ, cũng không thể mãi hưởng thụ những thứ mà người thân cho. An Tri Hạ vui vẻ, trong đầu lại nghĩ, chờ sau này có cơ hội, khi đó tiền phiếu tiết kiệm của anh trai cũng sẽ nhiều hơn một chút!
"Không làm phiền vợ chồng son hai người đoàn tụ nữa, nhớ đưa Hạ Hạ về nhà sớm một chút, không được quá tám giờ." Bỏ lại những lời này, anh ấy lập tức cưỡi con xe về nhà thăm vợ.