"Em lái xe tới tìm anh, có phải hơi rêu rao quá mức không?" Từ trong sự kích động của bản thân An Tri Hạ đã dần dần trở về hiện tại: "Bây giờ em còn phải khiêm tốn ở ký túc xá, anh phải phối hợp với em mới được."
"Em là cháu gái ngoại của nhà họ Khương, khoa trương một chút cũng không sao." Anh cười nói: "Cùng lắm thì coi anh là ăn bám vợ."
An Tri Hạ bị chọc cười ha ha: "Anh trai em còn chỉ lái xe máy, cũng không dùng xe hơi đâu. Đến lúc đó em nói với bên ngoài là cửa hàng hữu nghị tài trợ, chỉ rõ cho em đi công cộng, thỉnh thoảng có thể dùng riêng. Bình thường em vẫn đạp xe đạp đi, dù sao từ đài truyền hình đến đại đội vận tải chỉ mất mười phút. Lúc nào cũng bị người khác hâm mộ ghen tị, áp lực của em rất lớn."
Phòng Viên nhìn người phụ nữ xinh đẹp nở nụ cười, trong lòng lại ngứa ngáy: "Em đã nghĩ kỹ hai ta sau khi kết hôn ở lại đoàn xe sao?"
An Tri Hạ ngẫm lại ba phòng ngủ mình vẫn chưa sửa sang xong, thở dài nói: "Bọn nhỏ phải đi học trong đoàn xe, anh cũng làm việc trong đoàn xe, cũng không thể để mọi người nhân nhượng em mà chuyển đến đài truyền hình chứ?"
An Tri Hạ nhớ tới tình yêu của cha mẹ trong mấy bộ phim truyền hình thập niên 70-80, cười nói: "Em thấy anh và các đồng nghiệp ở chung cũng không tệ, tuy rằng em không hiểu rõ nơi này lắm, nhưng bầu không khí trong đội vận tải chắc chắn còn tốt hơn so với đài truyền hình, có lợi cho việc em thu thập tư liệu thực tế để biên soạn chương trình gần gũi với cuộc sống của dân chúng hơn. Quan trọng nhất là có anh ở đây."
Phòng Viên dừng bước, yết hầu lăn lộn lên xuống, giọng nói có chút khàn khàn: "Nếu không phải ở đây mà là bên ngoài, chỉ bằng những lời này thôi là anh đã xử lý em rồi!"
An Tri Hạ phồng má với anh, hừ lạnh một tiếng: "Anh nói hay lắm, đến lúc đó lại kiêng kỵ rằng chúng ta chưa có giấy chứng nhận kết hôn."
"Xem ra anh phải nhanh chóng cưới cô vợ nhỏ về nhà, để em đỡ phải oán giận việc thủ thân như ngọc trước mặt anh cả ngày." Phòng Viên bật cười, cố gắng đè xuống ngọn lửa tà ác trong lòng, dùng ngón tay búng trán cô một cái: "Đi, chúng ta đến nhà ăn mua cơm trước. Đội vận tải có mấy món ăn không tệ, mỗi buổi trưa và buổi tối đều có một món mặn, cơm và bánh bao có thể mua bằng phiếu."
Nói xong bọn họ đến nhà ăn trong đội vận tải, Phòng Viên đi vào mua hai hộp cơm, một vại trà và một phích nước nóng. Nhà ăn gần khu sinh hoạt, đi bộ cần chừng mười phút, tiếng còi ăn cơm vang lên thật dài, khiến người ta có loại cảm giác hơi thở xung quanh đều là mùi vị hỗn tạp, oi bức.
Đang giờ tan tầm nên có rất nhiều người, phụ nữ, trẻ em trong khu nhà bưng vại cơm cười nói đi tới nhà ăn, dòng người qua lại đông đúc náo nhiệt.
Tuy Phòng Viên vừa mới tới đây hai ngày, hôm nay là ngày đầu tiên đi làm nhưng rất nhiều người đều nhận ra anh, thậm chí có bà chị nhìn thấy An Tri Hạ còn mỉm cười tiến lên chào hỏi: "Đội trưởng Phòng, đây là đối tượng của em sao?"
Phòng Viên thấp giọng giới thiệu với An Tri Hạ: "Đây là vợ của đội trưởng cũ, em phải gọi là chị dâu Đặng."
An Tri Hạ mím môi cười gật đầu: "Chào chị dâu Đặng, em là An Tri Hạ."
"Xin chào." Chị Đặng gật đầu liên tục: "Đội trưởng Phòng là một người có năng lực, vừa tới buổi sáng mà tới trưa về nhà, ông Đặng đã không ít lần khen cậu ấy. Đồng chí tiểu An có phúc rồi, các em còn chưa ăn cơm đúng không? Mau đi mua cơm đi, hôm nay thứ tư có cà tím hầm sườn ngon lắm, mấy đứa nhóc nhà chị đứa nào cũng ăn ba bốn cái bánh bao đó!" Nói tới đây, chị dâu Đặng đã vô cùng vui vẻ, lại có chút đau lòng.
Đoàn người đi tới nhà ăn, Phòng Viên bảo An Tri Hạ ngồi chờ một bên, tự mình rửa sạch vại xếp ở hàng mua cơm, sau đó rót một bình nước nóng, chờ đến khi trở về thì thấy ba đứa nhỏ nhà mình cầm vại cơm vây quanh An Tri Hạ đang mỉm cười làm nũng.