"Không phải nói chờ cha trở về sao?" Phòng Viên bất lực xoa xoa tóc đứa nhỏ.
"Con có ở nhà cùng với chị mà, sợ cha mua cơm không cầm được nên con mới đi cùng anh chị tới đây." Đứa con gái nhỏ dán chặt ở trong lòng An Tri Hạ, mỉm cười lộ ra chiếc răng sún.
"Đi, về nhà rồi nói." Phòng Viên cảm nhận được ánh mắt kì lạ của những người xung quanh, nhét cà tím vào trong tay con trai, một tay bưng hai vại, một tay xách theo phích nước nóng.
Đại đội vận tải ở trung tâm thành phố có quy mô rất lớn, một đại đội có mười đội, mỗi đội lại gồm mười tiểu đội, mỗi tiểu đội bao gồm năm ban, mỗi ban lại có năm chiếc xe và mười tài xế. Từng dãy nhà chung cư ngang dọc ở khu này tất nhiên cũng rất lớn.
Phòng Viên được phân đến ở hàng thứ ba bên trái tầng thứ hai cùng với nhiều hộ gia đình khác, bọn họ đi ngang qua mười hộ gia đình, cơ thể toàn mùi dầu mỡ đến trước cửa nhà.
Khi An Tri Hạ đi tới, cô yên lặng quan sát những hộ gia đình khác.
Hiện tại thời tiết ấm áp, chỉ cần có người trong nhà thì cửa sổ đều mở. Có người ở phòng đơn, trong phòng mười lăm mét vuông đặt một cái giường nằm ngang bằng ván gỗ, kích thước khoảng 3*2m, ở giữa phòng đặt một cái bàn cơm, một bên là tủ quần áo, rương đồ các loại, một bên khác thì đặt giá chậu, ấm và mấy đồ lặt vặt khác. Cho dù là ở cửa ra vào cũng được tận dụng, một bên đặt bát tủ chén có khóa, một bên đặt bếp lò nấu cơm, hai bên hành lang đều được tận dụng thêm một chút khiến lối đi nhỏ lại càng chật chội hơn.
Càng khiến người ta phát điên chính là, mọi người đặc biệt coi trọng xe đạp, sợ bị người khác trộm nên lúc tan tầm trở về đều sẽ xách xe lên nhà, dường như chỉ để lại không gian đủ để hai người đi qua!
Cho dù hai phòng thông với nhau thì không gian bên trong cũng khiến người ta cảm thấy vô cùng chật chội.
Da đầu An Tri Hạ có chút tê dại, tòa nhà chung cư của đài truyền hình chỉ là một dãy nhà ngang, nhưng tòa chung cư của đại đội đại đội vận tải là một tầng hai hàng, bởi vì chỉ có một cửa sổ lấy ánh sáng, kết hợp với sự chen chúc ầm ĩ khiến người ta có cảm giác áp bách, khiến con người ta có chút phiền muộn không tài nào thở nổi.
Dọc hành lang chỉ có một cửa sổ lớn, ánh chiều tà nhu hòa trút xuống khiến không gian có vẻ sáng sủa hơn rất nhiều, cũng làm bay đi cảm giác buồn bực kia.
Phòng Tụng Ngôn lấy chìa khoá buộc dây đỏ từ trong cổ, chạy đến phía trước mở cửa.
Phòng Viên thấp giọng giới thiệu với An Tri Hạ: "Tám gian phòng ở gần cửa sổ hành lang lớn hơn một chút, mỗi gian hai mươi mét vuông, lúc ở Giang Châu anh cũng đã nhờ người giữ được căn phòng này. Nhờ bạn bè giúp đỡ làm lại vách ngăn cách và trang trí đơn giản, em xem có hài lòng không?"
An Tri Hạ nghe xong, trong lòng tràn đầy chờ mong.
Cửa vừa mở ra, ánh chiều tà lập tức tràn vào, đập vào mắt là một tầng sắc màu ấm áp, quả thật là hai thế giới riêng biệt so với ngoài kia. Cô có chút vui sướng nghiêng đầu nhìn về phía Phòng Viên.
Anh ho nhẹ một tiếng: "Cho em đi theo đoàn xe của bọn anh đã đủ ủy khuất rồi, cũng không thể để cả nhà chúng ta phải chịu đủ áp lực, phiền muộn giống nhà khác chứ?"
Cô mỉm cười đánh giá, bởi vì gian này dựa vào phía đông, cho nên ngoại trừ cửa số phía nam thì một cái cửa nhỏ khác ở bên trai cũng lấy ánh sáng vô cùng tốt. Dưới cửa sổ phía nam cũng là một cái giường lớn nối liền vách tường, bốn thành giường rộng khoảng 2m1, ở giữa đặt một cái giường đất dài 2m2 là nơi bọn nhỏ có thể làm bài tập. Cách giường 40cm là một cái giá sách, trên bức tường là một miếng vải bông rộng khoảng 1m, trên đó đặt móc dùng để treo quần áo.
Trên nóc nhà là ba ống trúc, không đợi An Tri Hạ suy nghĩ nhiều, Phòng Lễ Hi liền cởi giày nhảy lên giường, lấy sáu sợi dây thừng buộc ở trên giường xuống, ống trúc kia lả tả lăn xuống, lập tức ngăn cách chiếc giường thành hai nơi riêng biệt.