Thức ăn trong nhà ăn cũng không tệ nhưng An Tri Hạ bị anh trai chiều chuộng từ lâu, thỉnh thoảng đổi khẩu vị ăn một hai lần cũng tạm được, nếu để cô mỗi bữa đều ăn ít muối ít dầu, bản thân chắc sẽ gầy rộc chỉ còn bộ xương mất.
Sau khi ăn cơm xong, Phòng Viên dặn bọn nhỏ khóa kỹ cửa, tắm rửa sạch sẽ rồi đi ngủ, cùng An Tri Hạ đi ra ngoài. Màn đêm đã buông xuống trong thành phố ồn ào náo nhiệt, ánh trăng nhàn nhạt lan tỏa, in bóng hai người kéo dài trên mặt đất.
Phòng Viên đi sát bên cạnh An Tri Hạ, bàn tay thon dài có lực, ngón tay mang theo vết chai mỏng nắm lấy cổ tay cô, nhẹ nhàng cầm lấy rồi sau đó mười đầu ngón tay dán sát vào nhau không có một khe hở.
Trái tim An Tri Hạ khẽ rung động, mím môi vui vẻ, thỉnh thoảng nghịch ngợm đẩy tay anh một cái.
Anh không nhịn được nhìn trái nhìn phải, ở dưới bóng cây kéo cô áp vào lòng, xoay người tựa vào cây cúi người xuống. Rốt cuộc anh lại là người bại trận trước, vùi đầu vào cổ cô thở hổn hển: "Cô bé ngốc này, em yên tâm với anh như vậy sao?"
An Tri Hạ nhéo lỗ tai anh, cười nói: "Con người em không thích quanh co lòng vòng, tính cách thẳng thắn, đối nhân xử thế cũng như vậy. Tín nhiệm chính là tín nhiệm, có rối rắm cũng chỉ làm khó mình thôi mà?"
"Trên đời này ngoại trừ trẻ con, có rất ít người suy nghĩ thuần túy như thế." Anh sửa sang cổ áo của cô lại, tiếp tục nắm tay đi về phía trước: "Ngược lại anh còn nhặt được một món bảo bối đó."
"Vậy anh nên bảo vệ cẩn thận nha." Cô kiêu ngạo nâng cằm lên nhìn anh.
Ý cười Phòng Viên càng sâu hơn.
"Anh có tính toán gì với nhà họ Phòng và nhà họ Bạch không? Tuy thành phố lớn nhưng khó bảo đảm mọi người sẽ không gặp nhau." An Tri Hạ có chút lo lắng hỏi.
"Giống như em đã nói, chỉ cần đứng ở vị trí tỏa sáng rực rỡ, được người khác chú ý, những người đó sẽ không dám giơ móng vuốt. Bọn họ đều là những người hay ra vẻ đứng đắn, đặc biệt rất quan tâm đến thể diện, hơn nữa bọn họ càng thích nhìn đích tôn nhà họ Phòng lưu lạc làm tài xế rồi còn lôi kéo thêm ba đứa nhỏ, cùng vợ của mình chen chúc trong căn nhà nhỏ như mắt muỗi, vật lộn với kế sinh nhai." Trên tay Phòng Viên hơi dùng lực: "Vậy anh sẽ làm như họ mong muốn, bắt đầu lại từ đầu trong đội vận tải, ai nói một tài xế giỏi không thể làm tướng quân chứ?"
Lông mày An Tri Hạ run lên, đây có tính là câu tỏ tình không?
Tuy nhiên khi cô nghe được câu nói cuối cùng, cô tràn đầy hứng thú hỏi: "Anh Viên, hôm nay anh vừa mới đi làm, đã có suy nghĩ này rồi?"
"Cũng không phải là suy nghĩ lớn gì." Phòng Viên cười nói: "Cả đời chúng ta dài lắm, có thể gặp gỡ trong tương lai nhưng chúng ta phải chuẩn bị trước một chút, ít nhất cũng phải nỗ lực nhiều nhất có thể chứ. Trước mắt anh còn chưa suy nghĩ xa như vậy, tạm thời cứ thế đã, nếu như người trong đội cũng không tệ lắm, anh xem có thể đề cao lợi ích cho tiểu đội của mình hay không, cải thiện đời sống sinh hoạt của mọi người.
Mọi người xung quanh hòa thuận vui vẻ thì cuộc sống của chúng ta mới thoải mái."
An Tri Hạ gật đầu, nếu như anh thật sự sống lại, chắc hẳn anh đã biết trước chuyện mấy năm sau giống như cô, vậy thì anh cũng là người đã biết trước được tương lai. Nói như thế, trước mắt bọn họ phải tích góp từng chút một, cả về quan hệ lẫn tài chính.
Phòng Viên thấy cô chăm chú lắng nghe, liền nói những chuyện xảy ra ngày hôm nay cho cô nghe: "Tiểu đội trưởng là một người thành thật, thông suốt, đủ kỹ năng để vượt qua thử thách, tất cả mọi người đều rất khâm phục anh ta. Ban đầu tiểu đội trưởng được thăng lên làm đội phó, anh ta là người có năng lực đảm nhiệm vai trò tiểu đội trưởng nhất, đáng tiếc anh lại tới đây nhưng anh ta vẫn phải tiếp tục làm tiểu đội trưởng kiêm tiểu đội phó."