"Vậy giữa hai người sau này có mâu thuẫn hay không?" Đây chính là trở ngại rất lớn ngăn cản người ta thăng chức phát tài đó.
"Hôm nay xem ra là không, cho nên anh nói phải quan sát thêm một chút. Nếu như anh ta thật sự có tài thì năng lực nổi bật vĩnh viễn sẽ không bị bá quyền áp chế, vàng ở nơi nào cũng sẽ phát sáng mà thôi. Con người phải kiên định cố gắng, mới có đường ra." Phòng Viên cười nói: "Đi, anh đưa em về nhà, sáng mai anh lại đến đón em."
Anh đẩy xe máy của mình ra, trước tiên dùng khăn lau chỗ ngồi một lần, sau đó lấy hai cái mũ bảo hiểm từ cốp sau, đưa cho An Tri Hạ một cái cỡ nhỏ.
Anh lái xe máy rất chậm, trên đường cũng không nói chuyện với cô, chỉ hỏi thăm công việc của cô, còn có thể cho chút ý kiến thực tế.
Nhưng khi bọn họ đến cửa đại viện quận Chiêu Dương, An Tri Thu đang đi dạo với Phương Hồng Diệp để chờ cô.
An Tri Hạ cười nhảy xuống xe, đưa mũ bảo hiểm qua, thấy trong mắt anh tràn đầy vẻ lưu luyến, khẽ cười nói: "Sáng mai em đi xe anh trai đi làm là được, anh quan tâm bọn nhỏ chút. Bọn nhỏ vừa tới nơi xa lạ, đây là thời điểm khó thích ứng, rất cần anh làm bạn."
"Được." Phòng Viên gật đầu, bất đắc dĩ nói: "Ngày mai bọn anh phải đi chợ lân cận một chuyến, phải đến buổi chiều mới về."
"Vậy buổi trưa em dẫn bọn nhỏ đi ăn cơm." An Tri Hạ rất tự nhiên tiếp lời.
Anh ấy không khách khí cười: "Được, vậy các em về sớm một chút." Đôi mắt anh trông mong nhìn An Tri Hạ, chỉ cảm thấy vừa rồi không có đủ hương thơm, thật muốn kéo người vào ngực để cảm thụ tiếp.
Một người đàn ông độc thân mấy chục năm, thình lình có một người phụ nữ đặt ở trên đỉnh trái tim, chỉ có thể nhìn thôi thì hoàn toàn không có cách nào đỡ thèm được, càng ngày càng khó nhịn hơn.
An Tri Hạ mím môi cười cười, vẫy tay với anh: "Trên đường chú ý an toàn, đi sớm về sớm, em, em và mấy đứa nhỏ chờ anh."
Vẫn là An Tri Thu chua xót không chịu được, kéo em gái lại, sau khi chào tạm biệt Phòng Viên xong bèn gọi Phương Hồng Diệp về nhà.
"Em đến nhà anh ấy?" An Tri Thu nhịn không được hỏi: "Hạ Hạ, nhìn hai người thế này chắc là sắp cưới hỏi rồi nhỉ? Sau này hai người ở đâu? Sẽ không theo anh ấy ở ký túc xá chứ?"
An Tri Hạ kể lại tỉ mỉ: "Anh trai, căn nhà kia được anh ấy cải tạo rất tốt." Suy nghĩ một chút, cô tiến lên thì thầm nói với anh trai rằng mình đã thu được một trăm nghìn tiền lễ hỏi.
An Tri Thu khó khăn lắm mới kìm được không nhảy lên : "Anh ấy lấy từ đâu ra?"
Ánh mắt An Tri Hạ lóe lên, nhớ tới phủ Vương gia rộng lớn ở khu trung tâm thành phố, đột nhiên hiểu được người này không hề bị hoa mắt bởi tiền như cô. Cô cười cười nói: "Bí mật, anh Viên lợi hại như vậy, vẫy tay không phải đã có tiền sao? Anh nghe xong sẽ tức giận rồi hoài nghi nhân sinh."
"Con bé này." An Tri Thu không chút khách khí xoa xoa đầu cô: "Đi, đi xem tivi đi!"
Bọn họ ngồi xem tivi đến tận chín giờ bốn mươi phút, khi không còn hình ảnh xuất hiện nữa, bọn họ ngồi chơi một lát rồi mới trở về phòng nghỉ ngơi. Chương trình cuối cùng này có ý dạy toàn dân học tiếng Y, cho nên khi phát triển nội dung, tiếng Y sẽ được gắn vào chương trình vô cùng chặt chẽ và khéo léo, những thứ mang tính cơ bản sẽ được lặp đi lặp lại, hơn nữa đây còn là chương trình định kỳ, không sợ người dân sẽ không theo kịp tiến độ.
Ngày hôm sau An Tri Hạ ngồi xe mới của anh trai đi làm, vừa tới văn phòng đã bị Thiệu Đồng Phong gọi lại.
Cô nhíu mày: "Tối hôm qua có chuyện gì sao?"
Anh ta khẽ thở dài gật đầu: "Chúng tôi ở phòng phát thanh, phòng điều khiển điện cũng có đồng nghiệp của chúng ta, quả nhiên có người lấy lý do đồ vật để quên ở văn phòng mà hơn nửa đêm mới đến, rồi người ta nói chuyện với nhân viên công tác ở phòng phát thanh, không tập trung để băng ghi hình lẫn lộn, bị chúng ta quay chụp lại toàn bộ quá trình."