"Chúng ta âm thầm đổi trở về như cũ, dễ dàng tóm gọn thủ phạm đưa đến cục cảnh sát.
Đối phương có thể đã chuẩn bị hai kế hoạch, thấy tiết mục của chúng ta vẫn phát sóng bình thường, cho rằng người ra tay tạm dừng do có việc riêng, vì thế lại phái người đến phòng điều khiển điện, muốn thừa dịp nhân viên công tác đi vệ sinh mà bẻ gãy cầu chì. Chúng tôi vẫn quay phim lại, đưa người đến cục cảnh sát.
Là nhân viên học việc của kênh số 2 và kênh số 3, bởi vì có băng ghi hình làm chứng, bọn họ không có cách nào phủ nhận tội ác của mình, nhưng cũng không khai rõ bị ai sai khiến."
An Tri Hạ híp mắt: "Cho dù họ có trả lời hay không, cứ các đồng chí trong cục xử lý, báo cáo lại với đài truyền hình. Lấy lợi ích quốc gia và tập thể làm trọng tâm là nội dung giáo dục. Ngoài ra, anh hãy hỏi đài phát thanh xem có thể mời chúng ta làm khách mời hay không, thông báo cho khán giả kênh nước ngoài của chúng ta đang phát sóng theo yêu cầu và kỳ vọng của lãnh đạo lớn và đang tích cực tuyên truyền vẻ đẹp nội tại của Hạ Hoa, để người dân quốc tế loại bỏ ấn tượng cũ kỹ thấp kém ban đầu."
Thiệu Đồng Phong sửng sốt, cười vỗ tay liên tục: "Cô giáo Tiểu An, chủ ý này rất hay, nếu kênh của đài truyền hình khác không cho chúng ta tuyên truyền, vậy để đài phát thanh giúp đỡ chúng ta. Hiện tại số nhà có tivi vẫn rất ít, nhưng đài phát thanh thì không thể thiếu được rồi."
"Chỉ là không biết đài phát thanh có đồng ý hay không." An Tri Hạ mím môi nói: "Còn phải đưa ra một bản kế hoạch phù hợp. Nhưng chỉ có chúng ta xem bản kế hoạch này còn bọn họ chỉ có thể xem đại cương, đỡ phải có vài người qua cầu rút ván."
Không phải cô có cái nhìn bi quan mà cô đã chứng kiến quá nhiều chuyện tranh đoạt công lao, qua cầu rút ván như vậy. Lại nói đến chuyện bọn họ không quen biết các đồng chí đài phát thanh, tuy một bên là đài truyền hình, một bên là đài phát thanh, coi như là nửa đồng nghiệp nhưng vẫn khó đảm bảo các đồng chí trong đài sẽ nghe lời của đồng nghiệp kênh khác, gây trở ngại cho kênh nước ngoài.
Thiệu Đồng Phong gật đầu đồng ý, thảo luận chương trình quay chụp tiếp theo với An Tri Hạ rồi vội vàng rời đi làm việc.
An Tri Hạ ra ngoài lái chiếc xe nhỏ của mình đi chỉ đạo quay phim tại hiện trường, trải qua gần mười ngày quay phim cường độ cao, cùng với sự giúp đỡ của bạn bè nước ngoài cùng với sự cống hiến của cô, mọi người đã có thể bắt đầu một cách thuần thục.
Gần tới giờ tan tầm, nhân viên công tác bận rộn lấy đồ ăn từ trên xe buýt ra, chuẩn bị thức ăn cho mọi người. An Tri Hạ thì lái xe đến hợp tác xã cung ứng tiếp thị mua hai món mặn một món canh, trở lại đơn vị thay xe đạp đi về phía đội vận tải.
Chờ đến khi cô đến tòa nhà ký túc xá, ba đứa trẻ trong nhà đang ôm vại cơm tay trong tay theo dòng người muốn đi đến căn tin. Bọn chúng nhìn thấy An Tri Hạ đều vui vẻ chạy tới, líu ríu nói tối hôm qua xem phim truyền hình, còn rất dễ dàng nói vài từ tiếng Y xuất hiện trên tivi.
"Apple?" Một cậu bé năm sáu tuổi bị mẹ dắt dừng lại, cười hì hì nói: "Tớ cũng xem 'Cuộc gặp gỡ tình cờ trong một ngày mùa hè' tối qua đó, nhưng I like to eat grapes! Mấy bạn biết banana là gì không, nó là king của trái cây đó, chắc sẽ rất ngon nhỉ?"
Mẹ của đứa bé nhướng mày: "Con nhóc này nói cái gì vậy, có phải tối hôm qua nhân lúc mẹ đi làm đêm lén xem tivi không?"
Đứa nhỏ run rẩy, lắc đầu liên tục như chim cút: "Không có, con, con chỉ nghe âm thanh từ phòng bên cạnh, thật sự không xem tivi."
"Cái nhà cách vách cũng thật là, mỗi ngày xem tivi đến hơn nửa đêm, còn phát âm thanh lớn như vậy, sợ người khác không biết nhà bọn họ có tivi sao?"