Tâm trạng An Tri Hạ thoáng trào dâng, bình thường chỉ có cô vẽ ra viễn cảnh cho người khác nhưng giờ khắc này cô may mắn được đứng bên cạnh người đứng đầu, chứng kiến lịch sử làm giàu của người tài đất nước Hạ Hoa, sự xuất sắc đó chắc sẽ không xuất hiện trong cuộc sống giải trí kiếp trước của cô.
Về đến nhà, như thường lệ cô và người thân xem tất cả chương trình của kênh nước ngoài, tổng kết trong lòng những gì chuẩn bị nói ở buổi họp sáng mai, sau đó cô rửa mặt, trở về phòng tiếp tục lên kế hoạch gửi cho đài phát thanh. Bởi vì khán giả nghe chương trình qua radio, cho nên đám nhân viên giải thích tương đối sinh động và thú vị, hình thức và nội dung chương trình vô cùng ý nghĩa.
Nhưng nói chung vẫn không thoát khỏi hình thức phỏng vấn quy củ, An Tri Hạ híp mắt, suy nghĩ một chút, thính giả thích nghe cái gì đây? Chuyện xưa, hí kịch, ca khúc, tướng thanh..., nói trắng ra vẫn thiên về tính giải trí. Đương nhiên không loại trừ vấn đề mỗi buổi sáng mọi người đều quan tâm chuyện thời sự hiện nay nhưng cô muốn chiếm cứ khoảng thời gian nghỉ ngơi lúc mọi người tan tầm về nhà ăn cơm.
Cũng không thể để cho bọn họ mệt mỏi một ngày ăn cơm, lại nghiêm túc chú ý tin tức thời sự chứ? Nếu là cô thì chắc sẽ không tiêu hóa được mất, cơm trong miệng cũng không ngon.
An Tri Hạ hơi phồng má, đoán chắc mọi người đang nghĩ cô không có tài nghệ gì đi?
Lần này cô bắt đầu nghiêm túc lên kế hoạch cho chương trình, đoạn phỏng vấn hỏi đáp thông thường chuyển thành việc thưởng thức lịch sử văn hóa của điện ảnh nước ngoài, từ đó có thể gợi ý cho người nghe. Vì để có thể làm được chương trình không có tính tranh luận trong thời cuộc như vậy, cô cũng nhận được không ít yêu cầu của ban lãnh đạo, cũng cần phải giải thích rất nhiều về việc lan truyền tình yêu nước và phát triển đất nước.
Viết đến gần nửa đêm, nhìn kế hoạch dần được hoàn thiện, lúc này cô mới hài lòng duỗi lưng một cái, xoa xoa bả vai và cần cổ đau nhức. Như thường lệ An Tri Hạ in ra mấy bản để chuẩn bị, cũng thuận tiện để bản thân học thuộc lòng.
Sáng sớm hôm sau, An Tri Hạ ngồi xe của anh trai đến đài truyền hình, mở cuộc họp buổi sáng với mọi người. Cô lựa chọn tám phiên dịch viên, cười dò hỏi: "Tôi nghĩ các vị trưởng bối không chỉ dạy các bạn ngoại ngữ, chắc các bạn vẫn có chút tài năng phải không? Các bạn có tài năng gì đây? Một vài bài hát kinh điển nước ngoài thì sao?"
Tám người có thể học được ngoại ngữ vô cùng lưu loát, thậm chí còn không chỉ có một loại, diện mạo và tốt chất đều có đủ, tất nhiên điều kiện gia đình cũng không tệ. Bọn họ gật gật đầu, từng người lần lượt nói ra, dường như chỉ cần xã hội này yêu cầu thứ gì, dù có được cho phép hay không nhưng chỉ cần duy trì sự phồn vinh của gia đình thì cần phải hoàn thành tất cả.
An Tri Hạ nghe xong hài lòng gật đầu, Hoàng Nhã Như và Phó Dụ Sâm đi theo tham gia chương trình phát thanh, để bọn họ xem một phần kế hoạch chuẩn bị.
Còn cô thì lái chiếc Tiểu Hôi, từ bức thư trưởng đài đã giới thiệu, trực tiếp đến đài phát thanh ở trung tâm thành phố. Bởi vì ngày hôm qua chào hỏi với đài phát thanh, cho nên sau khi đăng ký ở chỗ bảo vệ xong, cô dừng xe đi đến văn phòng trưởng đài.
"Tiểu An đúng không? Đến đây, ngồi trong phòng." Trưởng đài đang đứng ở cửa nói chuyện với người ta, thấy An Tri Hạ đi lên, trực tiếp hỏi một câu, cười nhiệt tình mời cô vào bên trong.
An Tri Hạ có chút ngoài ý muốn, cười gọi một tiếng trưởng đài.
Rót nước trà lên, trưởng đài tự giới thiệu: "Tôi họ Thạch, ở cuộc thi biểu diễn mùa xuân tôi đã cùng đi xem với các lãnh đạo, phản ứng ở hiện trường vô cùng kinh người, tất cả lãnh đạo đều khen ngợi người phụ trách không dứt miệng, chỉ là chúng tôi đều không nghĩ tới đó lại là nữ đồng chí trẻ tuổi, xinh đẹp như cô."