Ánh mắt Phòng Viên thu lại, làm bộ lơ đãng hỏi: "Đồng nghiệp của em sao?"
"Đúng, cấp dưới đắc lực của em." An Tri Hạ cười gật đầu, kế hoạch viết tường tận cần phải xem lại, kém xa với hiệu quả mà cô muốn đạt được. Học sinh viết văn cũng không phải chuyện một lần là xong, cho dù cuối cùng cô cũng phải bỏ đi làm lại, cũng phải để cho mọi người tham gia vào, có đầy đủ kinh nghiệm thực tiễn thì mới có thể tích lũy kinh nghiệm, cải thiện bản thân!
"Tổ đồng nghiệp của em đều rất trẻ tuổi, phải có một nửa chưa kết hôn sinh con, về sau có qua có lại rất náo nhiệt nhỉ?"
An Tri Hạ giật mình, lập tức cười ngẩng đầu nhướng mày nhìn sang: "Sao vậy, sợ em bị người ta cướp mất?" Anh là đàn ông con trai làm chuyện lớn, dường như tâm tư tinh tế đều đặt ở trên người cô và mấy đứa nhỏ, rất ít khi quan tâm mấy chuyện nhỏ nhặt như này.
Phòng Viên ho nhẹ một tiếng: "Sao có thể? Anh và Hạ Hạ là đối tượng chính thức, đều có sự trung tình và tín nhiệm lẫn nhau. Anh chỉ giúp em quan tâm đồng nghiệp một chút mà thôi."
Cô cười cười không nói gì, hiển nhiên là không tin, mà lỗ tai Phòng Viên có chút nóng lên, không kìm được nên lớn tiếng kêu cô và bọn nhỏ lên xe.
Ba đứa nhỏ chen chúc trong xe, An Tri Hạ ngồi ở phía sau anh, cách nhau một nắm tay, nhưng vẫn có thể cảm nhận được sức sống nóng bỏng của đối phương.
Xe chạy không nhanh, trên mặt ba đứa nhỏ tràn đầy ý cười, từ khi cha thay đổi thì hình như đã không còn giống như trước, dường như đã được khai sáng vậy, không chỉ lợi hại hơn mà còn là cột trụ của gia đình, vui vẻ đối mặt với cuộc sống. Ánh mắt tròn trịa trắng đen của bọn nhóc nhìn người cha anh tuấn uy vũ của mình, rồi lại nhìn chị gái xinh đẹp kia, chỉ cảm thấy đây là cuộc sống thoải mái, hạnh phúc nhất trong mấy năm qua.
Bọn họ ăn ở tiệm cơm quốc doanh, chọn bánh bao lớn, thịt kho tàu bóng loáng, một đĩa cá chiên ánh vàng rực rỡ, còn có một đĩa thịt xào giá đỗ, một đĩa đậu hũ trứng muối, canh trứng cà chua. Bọn nhỏ thấy thế nhịn không được hô nhỏ một tiếng, nhưng vẫn cười chờ người lớn động đũa rồi mới vùi đầu vào ăn.
Sau khi ăn xong, họ đi dạo trong một công viên nhỏ.
"Đội vận tải bình thường rất bận rộn." Phòng Viên trầm giọng nói: "Công việc và tiền lương của các tiểu đội tương đối ổn định, đều là do phía trên thống nhất nhận danh sách rồi phân phát xuống. Chỉ là một vài thứ có đãi ngộ tốt hơn một chút, ví dụ như giữa trưa ghé vào nhà ăn được phục vụ tốt hơn, còn có nơi thì lạnh lùng không có cái gì. Đương nhiên cũng có tiểu đội tự nhận danh sách, có thể khấu trừ hai phần lợi nhuận làm giải thưởng." Chỉ chạy một chuyến xe mà anh đã tìm hiểu toàn bộ chuyện của đại đội vận tải từ chỗ đồng nghiệp rồi.
An Tri Hạ kiên nhẫn nghe, cũng không cảm thấy buồn tẻ: "Tiểu đội các anh đâu?"
Anh cười, lấy ra từ trong túi một cái khăn bông màu xanh da trời, nhét vào trong tay cô nói: "Nhân viên trong tiểu đội chăm chỉ làm việc rất nghiêm túc, hoàn thành đơn đặt hàng nhanh chóng mà tỷ lệ xảy ra sơ suất rất thấp. Tuy rằng bọn họ khiếm khuyết nhân lực nhưng một trăm tiểu đổi ở vào vị trí này, thỉnh thoảng cũng lấy được đơn hàng không tệ."
"Cho nên, anh tiểu đội trưởng này muốn để mọi người thành công trong sự nghiệp sao?" An Tri Hạ cầm khoản phúc lợi đầu tiên của đám nhân viên, cười lại hỏi.
"Trên cơ sở nâng cao sự nghiệp vận tải quốc gia, để mọi người có công ăn việc làm, ăn sung mặc sướng. Bọn họ đều là nhân viên kỳ cựu, đã trải qua nhiều việc, biết rõ mình muốn gì hơn, chống lại cám dỗ giữ vững cương vị..."