Sau ba năm ở trong thôn, mặc dù tính tình cậu bé trở nên rụt rè nhát gan nhưng đầu óc lại thông minh, biết được rất nhiều chuyện. Những gia đình cường tráng bình thường làm ruộng một năm, thừa dịp rảnh rỗi ít việc thì làm một số công việc vặt, sau khi trừ chi phí tiêu xài cũng chỉ để dành được mấy chục đồng tiền.
"Hai ngày nay cha dậy sớm sờ soạng ra ngoài, tối mịt mới trở về nhà, cũng không thể kiếm được nhiều như vậy."
"Vì các con, cha không thể mạo hiểm." Phòng Viên trầm mặc không nói, nhét tiền giấy trở lại trong túi: "Chờ khi nào con học được cách từ chối người khác, nắm bắt ý đồ lợi dụng của người ta, mới có thể cầm đến tiền sinh hoạt trong nhà."
Phòng Lễ Hi ngượng ngùng gãi đầu: "Cha, còn chăn bông, sữa bột, sữa mạch nha, sủi cảo, đồ hộp kia thì làm sao bây giờ? Đều là do chị Tiểu An và các chú dì thanh niên trí thức cho con và các em gái."
"Lần này cha sẽ lấy về cho con, nhưng lần sau con phải tự nghĩ cách."
Cậu bé gật đầu liên tục, nắm chặt tay: "Đợi khi nào con khỏe lại, mỗi ngày sẽ dẫn em gái chạy bộ, đi theo cha luyện quyền. Không cho người khác coi con như quả hồng mềm nữa!"
"Giỏi lắm, cha sẽ chờ xem."
Sau khi đắp chăn cho con trai, Phòng Viên lập tức đi ra ngoài, chẳng bao lâu sau đã mang chăn mền mới trở về.
Dưới ánh mắt mong đợi và hâm mộ của con trai, anh ta đập đập chăn vài cái, sau đó đắp lên cho ba đứa trẻ rồi chậm rãi giải thích: "Cha không cẩn thận ngồi gãy băng ghế của bọn họ, lại không cẩn thận bóp nát một cái bát, kéo dài mặt mũi mở miệng hỏi thăm mấy thứ chăn mền, sữa bột, sữa mạch nha này. Thế là bọn họ lập tức trả lại chăn bông và mua thực phẩm với giá của hợp tác xã cung cấp tiếp thị bằng tiền."
Thật ra anh ta cũng lấy cảm hứng từ An Tri Hạ, kiểm soát lại bằng bạo lực!
Cảm giác bốn năm rồi chưa bao giờ vui như vậy!
"Tuy nhiên." Nhìn vào đôi mắt tròn xoe của Phòng Lễ Hi, anh ta lại nói: "Bạo lực không thể giải quyết mọi thứ, nhưng nó có thể được sử dụng như một biện pháp uy hiếp nếu con có lý trí. Nhiệm vụ của con bây giờ là học tập và phát triển cơ thể của mình, có đầy đủ tri thức dự trữ, con mới có thể đối nhân xử thế tốt được."
Phòng Lễ Hi dùng sức gật đầu.
Mùng hai, An Tri Hạ chào đón một nhóm khách nhỏ tuổi mới, lại chia hết hai cân kẹo trái cây.
Đến buổi chiều, trưởng thôn chắp tay sau lưng đi tới, đứng trong sân hơi cao giọng hô: "Thanh niên trí thức Tiểu An, tôi tìm cháu có chút việc."
An Tr Hạ và An Tri Thu nghe thấy giọng nói thì đều đi ra ngoài.
"Thanh niên trí thức Tiểu An, sổ tay cấp cứu gì đó cháu nói, viết đến đâu rồi? Lãnh đạo xã cũng đã nghe được chuyện của cháu, cử người đến thúc giục, muốn lấy cuốn sổ sớm hơn một chút, mang đến nhà máy in ấn sao chép thành nhiều bản. Đợi khi nào đi làm bình thường trở lại sẽ để nhóm lần lượt làm tuyên truyền trong thôn."
"Cháu viết xong rồi, bác đợi một chút." An Tri Hạ vào phòng lấy ra một xấp giấy viết thư thật dày, cười nói: "Những gì cháu có thể nghĩ ra đều ở đây, bác cứ để những chuyên gia trong công xã đến chứng thực một chút, sau đó hẵng đi tuyên truyền."
Trưởng thôn nhận lấy, cúi đầu nhìn xem: "Được, thanh niên trí thức Tiểu An, chữ viết này của cháu thật là đẹp."
An Tri Thu cũng nhìn chằm chằm mãi không thấy chán: "Em gái cháu rất chăm chỉ, đến mức đi kiếm củi cũng dành thời gian khua tay múa chân trên mặt đất, lâu dần chữ viết tự nhiên đẹp như thế đấy ạ."
An Tri Hạ chỉ nhếch môi cười, minh tinh mà, nếu như chữ viết không đẹp thì sao có thể khiến đám fan hâm mộ tự hào về thần tượng của mình chứ?
Cô rất là chiều fan đấy nhé?
May mà chữ viết của nguyên chủ cũng không tệ, chỉ là nét bút không có lực, nếu siêng năng luyện tập mấy tháng thì cũng có thể miễn cưỡng đạt đến trình độ này của cô.