Thập Niên 70: Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp (Dịch Full)

Chương 59

Chương 59 - Chương 59 -

Trưởng thôn nhìn thoáng qua, thở dài nói: "Cuốn sổ tay cấp cứu này quá hữu dụng rồi, đều là chuyện mà người bình thường hay gặp phải, có cái này chúng ta chể tiết kiệm được rất nhiều tiền uổng phí, cũng có thể giúp người thân bạn bè chịu ít khổ đau hơn. Vậy là tốt rồi, các cháu nghỉ ngơi trước đi, tôi trở về, có tin tức gì sẽ thông báo cho các cháu biết."

Sau khi tiễn trưởng thôn đi, Nhiếp Nghĩa Xương thăm dò nói: "Thanh niên trí thức Tiểu An, nếu cuốn sổ tay cấp cứu này thật sự được tuyên truyền rộng rãi thì em có công lao lớn lắm đấy, ít nhất còn có thể tìm được một công việc tạm thời trong xã."

"Không phải anh dọa em đâu, nhưng công việc đồng áng thực sự không phải là việc mà những cô gái chân yếu tay mềm như em có thể làm được."

Từ chuyện góp phần cứu Phòng Lễ Hi, anh ấy đã đơn phương hòa giải với hai anh em nhà họ An.

Anh cả Tần Đại Bằng và Đan Đằng cũng mở cửa bước ra, gật đầu đồng ý: "Loại cơ hội như thế này rất hiếm có, thanh niên trí thức Tiểu An nên tranh thủ một chút, còn nữa, em có thể phát huy nhiệt tình trong công xã hơn là đi làm ruộng, anh tin tưởng chỉ cần lãnh đạo công xã đồng ý, nhất định sẽ cho em cơ hội này."

Phí Tranh cười nhẹ nói: "Đúng vậy, thanh niên trí thức Tiểu An, có thể có tên trong công xã thì có lợi lắm."

An Tri Thu khoát tay nói: "Chỉ là một cuốn sổ tuyên truyền mà thôi, các biện pháp ghi trong đó còn chưa được kiểm chứng đâu, sao chúng ta có thể nghĩ xa như thế được? Các lãnh đạo trong công xã nhất định có kế hoạch của riêng mình." Nói thì hay, anh cũng muốn em gái mình vào công xã để không phải vất vả làm ruộng mỗi ngày. Nhưng trước mặt người ngoài, lại không thể biểu hiện ra ngoài.

Anh kéo em gái vào trong bếp: "Hạ Hạ, em thấy thế nào? Có thể tuyên truyền cuốn sổ ra mười dặm tám thôn, đây đúng là một chuyện lớn, nếu lãnh đạo công xã muốn coi đây là bàn đạp thăng quan tiến chức thì nhất định phải chăm sóc em thoả đáng, có thể không làm ruộng, phơi gió phơi nắng chịu khổ là tốt lắm rồi."

"Huống chi còn bổ sung thêm một phần vào hồ sơ xuống nông thôn hỗ trợ xây dựng kiến thiết của chúng ta, chờ sau khi về thành phố, em cũng có thể được đãi ngộ tốt."

An Tri Hạ cười nói: "Đừng nhìn là công xã thì tốt, bên trong nước nào cũng đục, chúng ta vẫn nên sống cuộc sống của chính mình, đi một bước nhìn một bước, không thể thực sự đưa công lao ra mà đòi ăn thua với người ta được."

"Cũng đúng, công xã không lớn, không giấu được chuyện gì, chúng ta phải cẩn thận hơn một chút, không thể để bị người khác qua mặt được." Chỉ cần em gái không phải chịu khổ, một người đàn ông to lớn như anh làm gì cũng không thành vấn đề.

Mùa đông nước bên ngoài đóng thành băng, mọi người đều trốn trong nhà làm một số công việc thủ công mà sống, đàn ông đan rổ, thúng, vò dây gai, dây buộc chổi... còn phụ nữ thì làm đế giày, lót giày, kéo sợi, dệt vải, không bao giờ được nhàn rỗi.

Trong khu thanh niên trí thức, Lưu Nhất Nguyệt và Phí Tranh cũng trông cậy vào việc bán đế giày và lót giày để mua một số nhu yếu phẩm hàng ngày. Trần Tư Khả thì thường kéo Kỳ Vân Lan sang phòng bên cạnh để ăn uống trò chuyện giết thời gian.

Những người đàn ông thì mượn sách của nhau để đọc, thỉnh thoảng ra sau núi tìm một chút thụt rừng, đi mười lần thì có bảy tám lần trở về tay không.

An Tri Thu cũng đi theo góp vui, mỗi lần gặp Phòng Viên, kiểu gì cũng được bí mật nhồi nhét một hai con thú săn, thỏ rừng, gà rừng, thậm chí có khi là nửa con nai rừng, hoặc là một con chuột tre thơm ngon, nói là cảm ơn An Tri Hạ đã giúp bọn trẻ may chăn bông và quần áo.

An Tri Thu rất ngại nhận lấy, nhưng An Tri Hạ lại vô cùng yên tâm thoải mái.

Qua năm mới, trong làng bán thịt heo chỉ cần tiền không cần phiếu nữa, trong tay bọn họ có rất ít vé thịt, hơn nữa khoảng cách đến hợp tác xã cung ứng tiêu dùng cũng xa, vừa đi vừa về tốn khá nhiều sức lực. Về phần chợ đen, bọn họ chỉ mới đến đây không hiểu biết nhiều, thế nên cũng không dám đến đó.

Thịt rừng Phòng Viên cho vừa vặn làm dịu những tình huống như vậy, cứ thế cô có thể thường xuyên quang minh chính đại công khai ăn thịt.

Đương nhiên lần nào cô cũng ghi lại vào sổ, sau khi tính hết nợ nhà họ Phòng, lại bảo anh trai lấy tiền ra mua tiếp.

Bình Luận (0)
Comment