"Đồng chí Kỳ Vân Lan, đồng chí Kỳ Vân Lan, mời đến ủy ban thôn sau khi nghe được tin phát thanh, ở đây có một lá thư của cô."
"Tôi nhắc lại một lần nữa, đồng chí Kỳ Vân Lan..."
Tiếng tù và trong ngày mùa đông có thể truyền đi rất xa, trong niên đại này, giao thông vận tải kém phát triển, thư từ và điện báo gần như là phương tiện liên lạc duy nhất, đặc biệt là những thôn làng miền núi đời đời kiếp kiếp cắm rễ sống ở đây, ngoại trừ một số nhà có người ra ngoài tham gia quân ngũ, cũng chỉ có nhóm thanh niên trí thức mới được bí thư thôn chi bộ điểm danh trên loa.
Mười ngày sau năm mới, đây chính là lá thư đầu tiên trong thôn, đủ để mọi người thầm ngưỡng mộ nhắc tới một ngày.
Kỳ Vân Lan nghe tiếng thì kích động đứng dậy, hít một hơi thật sâu rồi mới chỉnh lại quần áo trên người, lấy hai viên kẹo trong rương, bước ra ngoài.
An Tri Hạ đang may quần áo mùa xuân cho hai anh dừng cây kim trong tay lại một chút, khẽ nhíu mày, một đoạn kịch bản không ngờ lại hiện ra rõ ràng.
Kỳ Vân Lan là nữ chính trọng sinh, hao tổn tâm trí vì đại lão mà chuyển đến thôn Hà Đường, cũng thuận theo tự nhiên mà kết bạn với đại lão, nhưng không đặt tất cả hy vọng lên người anh ta. Vì thế, để làm cho cuộc sống của mình dễ dàng hơn một chút, cô ta đã thu thập rất nhiều báo chí để nghiên cứu, tìm ra cốt lõi và định dạng của các bài báo, tự mình soạn thảo viết bài cho toà báo.
Một người con gái hiện đại đã đọc hết những bộ tiểu thuyết tri âm, cố sự, viễn tưởng, còn đặc biệt thích đọc đi đọc lại hai lần, ba lần thậm chí là năm lần, chọn lựa một vài câu chuyện không bình thường nhưng động lòng người, tự nhiên có thể nổi bật trổ hết tài năng giữa một đám bản thảo đồng nhất liên miên bất tận.
Nếu như cô đoán không lầm, đây là lần đầu tiên Kỳ Vân Lan nhận được thư bản thảo.
Bên trong có một tờ hối phiếu hơn năm đồng, một tờ báo thời sự, biên lai và một bản thảo thư mời viết.
Cho nên, nam nữ chính đã có hai ba lần tiếp xúc. Nữ chính nhờ vào nam chính, người duy nhất có quan hệ trong thị trấn giúp thu thập báo chí, có lần còn nhờ nam chính giúp gửi thư.
Với việc gửi bản thảo lần này, bọn họ sẽ trao đổi qua lại thường xuyên và sâu sắc hơn, sau đó sẽ nảy sinh một chút hảo cảm bản thân cũng không ý thức được.
Nữ chính cũng dựa vào vài lá thư trả lời tờ báo, tạp chí mỗi tháng mà được người dân tám thôn mười dặm xung quanh và nhóm thanh niên trí thức biết đến, được phong danh hiệu "nhà văn lớn" và trở thành nhân viên trong bộ tuyên truyền của công xã mà không gặp chút khó khăn trắc trở nào.
An Tri Hạ chớp chớp mắt, sao xem xong mình lại có cảm giác thoải mái như vậy?
Khi thật sự đặt chân đến thế giới miêu tả trong tiểu thuyết, cô không có quan hệ gì với nữ chính, cũng không tránh khỏi...
Không lâu sau, Kỳ Vân Lan đẩy cửa vào, khuôn mặt nhỏ bé đỏ bừng.
"Này, người trong nhà gửi thư đến sao? Không gửi kèm đồ ăn thức uống gì à?" Trần Tư Khả đi vòng quanh cô ta.
Kỳ Vân Lan cười nhẹ lắc đầu, ngượng ngùng vung vẩy lá thư trong tay: "Trước đây nhàn rỗi không có việc gì làm nên gửi bản thảo đến toà báo, không ngờ lại được duyệt, đây là thư hồi đáp của toà báo."
Không chỉ có Trần Tư Khả kinh ngạc liên tục kêu lên, mà Phí Tranh cũng không khỏi tò mò bước tới.
"Mọi người ầm ĩ cái gì vậy? Có chuyện gì tốt sao?" Nhiếp Nghĩa Xương không nhịn được lén chạy tới cổng hỏi.
"Trong khu chúng ta có một nhà văn lớn đấy." Trần Tư Khả phấn khích giống như mình mới là nhà văn, nheo mắt nhìn về phía An Tri Hạ hừ một tiếng, sau đó lại tiếp tục thúc giục Kỳ Vân Lan mở thư ra.
Giọng nói của cô ta đã thành công thu hút tất cả những thanh niên trí thức trong khu, ngay cả Hàng Hướng Lỗi bình thường kiêu ngạo, cả người tràn ngập vẻ xa lạ khó gần cũng cũng nhướng mày hỏi: "Toà báo nào?"