"Tôi có phải là nhà văn lớn gì đâu? Mọi người đừng làm tôi xấu hổ nữa." Sắc mặt Kỳ Vân Lan ửng hồng, hai mắt lấp lánh như nước, cô ta xé phong thư dày cộp, lấy ra từ bên trong một tờ báo được gấp gọn gàng. Cô ta còn chưa kịp mở ra xem, đã bị Trần Tư Khả cướp lấy chạy đến trước mặt Hàng Hướng Lỗi mở ra.
Một đám người nhìn qua tiêu đề lớn và kiểu chữ lễ hội, kinh ngạc đọc lên: "Đây là số đặc biệt của toà báo Thanh niên Hạ Hoa nhân dịp tết xuân? Nghe nói toà báo này duyệt bản thảo khó khăn lắm..."
"'Nghe xem, ai đang ca hát' của tác giả Tề Vân." Dương Quýnh diễn cảm đọc to.
Tất cả mọi người lắng nghe với biểu cảm phong phú, tấm lòng yêu văn chương và sự say mê cống hiến hết mình cho công cuộc xây dựng đất nước thật đáng trân trọng.
"Viêt tốt thật đấy." Đan Đằng khen ngợi: "Phản ánh một cách sinh động vẻ đẹp của việc xây dựng nông thôn kiến thiết, không cường điệu, ngôn từ đơn giản chất phác nên càng có sức cuốn hút. Tôi tin rằng sẽ có nhiều thanh niên có văn hóa đọc bài báo này, sau đó cũng giống như chúng ta không quản ngại đáp lại tiếng gọi của Tổ quốc, dốc sức xây dựng nông thôn, góp phần đưa đất nước phát triển!"
An Tri Hạ...
Quả nhiên cô không thích hợp tụ tập với nhóm thanh niên trí thức, loại khen ngợi ngọt ngào này có chút quá đà rồi.
"Thanh niên trí thức Kỳ, sao toà báo lại gửi thư hồi đáp, có thể nói cho chúng tôi biết không?" Trần Tư Khả thấy trên mặt An Tri Hạ không có một tí ghen tị ước ao nào thì có chút không hài lòng, thế là tiếp tục ồn ào nói: "Bản thảo được duyệt chắc chắn sẽ có thù lao rồi, có nói bao nhiêu không?"
Những thanh niên trí thức khác cũng tràn đầy tò mò và mong đợi, Kỳ Vân Lan lắc đầu bất lực mỉm cười đọc thư trả lời. Từ cách đánh giá đúng trọng tâm và cao cấp của chủ biên, mọi người đều nhao nhao gật đầu, trong mắt tràn đầy vẻ hưng phấn, khi nghe chủ biên hẹn bản thảo số tiếp theo của "Những điều về thanh niên trí thức", hình tượng của Kỳ Vân Lan lập tức tăng lên gấp bội trong trái tim bọn họ.
Nhà văn có phải là người bình thường không?
Giống như một ngôi sao trên màn hình TV, là một loại nghề nghiệp xa vời cao cấp, đòi hỏi may mắn và thiên phú, hầu như không được mọi người đưa vào kế hoạch nghề nghiệp trong tương lai.
"Tiền thù lao không nhiều, chỉ có năm đồng thôi." Cô ta lấy ra tờ hối phiếu năm đồng kia ra khỏi phong bì.
Mọi người không nhịn được lại truyền tai nhau, trên đó ghi rõ ràng người gửi tiền là toà báo Thanh niên Hạ Hoa!
"Năm đồng là nhiều rồi, công nhân trong thành phố một tháng chỉ kiếm được ba mươi đến năm mươi đồng, hơn nữa chủ biên cũng đã nói sau này sẽ tăng giá cho em." Trần Tư Khả cũng không tiếc công sức tâng bốc.
Những người khác cũng nói lời chúc mừng, ồn ào một hồi lâu, hẹn buổi trưa cùng nhau ăn mừng xong, cũng coi như qua ngày mười lăm.
An Tri Thu đi đến trước mặt em gái mình, nhỏ giọng nói: "Em gái anh mới không thèm phát triển theo hướng đó, nếu không thì văn kiện hẹn bản thảo sẽ bay đầy đến như bông tuyết rồi."
An Tri Hạ kỳ quái liếc anh một cái, buồn cười nói: "Anh, em căn bản không có ý kiến gì cả, anh không cần phải an ủi em."
Thử hỏi một đại lão từng có hơn một tỷ người hâm mộ trên toàn thế giới, có thể có ý kiến gì?
"Ai da, em gái, em như thế là không được, anh trai của em vô dụng quá." An Tri Thu thở dài nói.
"Ngày mai chúng ta sẽ phải chính thức ra đồng làm việc, anh à, chi phí sinh hoạt cả năm của nhà mình nhờ hết vào anh đấy." Cô vỗ vỗ bờ vai anh động viên cổ vũ.
"Yên tâm đi, ngày nào anh cũng kiếm được mười cái công điểm, em cứ thoải mái, đừng làm mình mệt mỏi là được." Sau khi nhẫn nhịn qua một mùa đông, cả người An Tri Thu tràn đầy nhiệt huyết phụng sự Tổ quốc, còn muốn vùi mặt vào đất vàng luôn đây.
Hai anh em nhỏ giọng nói chuyện với nhau, chợt nghe thấy trong sân vang lên một giọng nói lanh lảnh: "Thanh niên trí thức Tiểu An có ở đây không?"
An Tri Hạ đặt công việc đang làm dở trên tay xuống, cùng anh trai đi ra ngoài, nhìn thấy một cô gái xinh đẹp mặc áo khoác hoa màu đỏ nền trắng, quần ống thẳng màu đen, tết hai bím tóc đang lắc lắc rổ cười với bọn họ, lúm đồng tiền nhàn nhạt kia giống như cánh hoa đào rơi trên mặt nước, chập trùng lên xuống, rất dễ dàng lay động lòng người.