Thập Niên 70: Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp (Dịch Full)

Chương 589

Chương 589 - Chương 589 -

Thức ăn nhà họ Khương vô cùng phong phú, cả gia đình náo nhiệt ngồi vây quanh bàn tròn lớn, bà cụ Khương không nhịn được đếm, thế mà lại có tận mười hai người rưỡi, một nửa kia còn đang giấu ở trong bụng Phương Hồng Diệp. Nghĩ lại mấy tháng trước năm người nhà bọn họ còn phải góp lại mới được một bữa cơm đoàn viên cuối tuần, bình thường chỉ có hai vợ chồng già bọn họ lạnh lẽo vắng vẻ ở trong căn nhà lớn, không có việc gì thì chăm sóc vườn rau.

"Tiểu Phòng à." Bà cụ Khương không nhịn được mở lời: "Ngày mai cháu phải lái xe đến Đông Bắc, thu xếp cho ba đứa nhỏ như nào thế?"

"Cụ Khương." Phòng Ca Hân cười nói: "Bọn cháu rất ngoan ngoãn, biết nấu cơm, giặt quần áo, dọn dẹp nhà, có thể tự chăm sóc cho bản thân! Cha cháu cũng nhờ bác Trịnh rồi."

An Tri Hạ xoa cái đầu như cây nấm của cô bé: "Bà ngoại, căn nhà ở đơn vị cháu đã sửa xong rồi, vừa hay có thể ở tạm. Buổi sáng tụi nhỏ ở nhà đọc sách, buổi chiều cùng cháu đi làm khách mời của chương trình. Chờ đến cuối tuần cháu sẽ dẫn tụi nhỏ tới thăm bà."

"Không được, các cháu phải nghe bà." Bà cụ Khương xụ mặt nói: "Ba đứa nhỏ ở nhà ta, buổi trưa Hạ Hạ trở về ăn cơm, buổi chiều đưa tụi nhỏ đi quay chương trình. Tụi nhỏ có hiểu chuyện đến mấy, cũng mới có mấy tuổi, không thể rời khỏi người lớn.

Các cháu là phụ huynh, cần phải để tâm hơn!"

An Tri Hạ và Phòng Viên nhìn nhau, trong lòng đều có chút cảnh giác. Kiếp trước một người đã phải nếm trải sự ra đi của ba đứa nhỏ, một người khác thì đọc được kết thúc bi thảm của tụi nhỏ ở trong tiểu thuyết. Mà kiếp này quả thật Phòng Lễ Hi cùng Phòng Tụng Ngôn cũng suýt mất mạng.

Tụi nhỏ quá hiểu chuyện, trong khi người lớn bận rộn với công việc, bọn chúng yên lặng ở nhà chờ đợi, dáng vẻ nhu thuận kia làm cho người ta đau lòng không thôi. Đôi khi người lớn thật sự lơ là tụi nhỏ, không chu toàn mọi mặt.

Hai bọn họ không nhịn được xem xét lại, liên tục gật đầu đáp ứng lời đề nghị của bà cụ Khương, âm thầm cảnh cáo bản thân sau này phải quan tâm đến tụi nhỏ nhiều hơn, không được thả lỏng bất kỳ lúc nào!

Ăn cơm xong, bà cụ Khương vui vẻ cầm tay ba đứa nhỏ, kêu dì giúp việc trong nhà thu dọn hai căn phòng, quay đầu nói với mẹ Khương: "Việc của Tiểu Phòng với Hạ Hạ đã định, ba đứa nhỏ cũng là thành viên gia đình ta. Đợi đến chiều chúng ta đưa tụi nhỏ đi mua đồ, đỡ phải trở về lấy hành lý."

"Cụ Khương..."

"Gọi thẳng bằng cụ là được." Bà cụ Khương vui vẻ nói, lấy ba bao lì xì từ trong túi, nhét vào trong tay từng đứa nhỏ: "Đây là phí đổi cách xưng hô!"

Ba đứa trẻ đồng loạt nhìn về phía Phòng Viên.

Phòng Viên cong khoé môi: "Còn không mau nhận, nhận phí đổi cách xưng hô rồi, sau này Hạ Hạ chính là mẹ của các con."

Tụi nhỏ cười nói: "Cảm ơn cụ ạ!"

Mẹ Khương cũng lấy bao lì xì ra: "Bà là bà ngoại của các cháu."

"Cảm ơn bà ngoại, ông ngoại!"

Đương nhiên Phương Hồng Diệp cũng chuẩn bị lì xì: "Bác là bác gái của các cháu."

"Cảm ơn bác gái, bác trai!"

Ba đứa nhỏ mỗi đứa đều cầm bao lì xì đầy tay, tụi nhỏ chớp chớp mắt chờ mong nhìn về phía An Tri Hạ. Cũng không phải là tụi nhỏ chờ mong lì xì, mà là muốn sớm để An Tri Hạ trở thành người nhà của mình.

Gương mặt An Tri Hạ có chút ửng đỏ, nhất thời không biết trả lời thế nào.

Vẫn là bà cụ Khương cười nói: "Đợi cha các cháu trở về từ Đông Bắc, hai người bọn họ đính hôn, các cháu mới có thể chính thức đổi cách xưng hô."

Ngày mai Phòng Viên xuất phát, nhưng buổi chiều anh đã phải trở về đội để kiểm tra xa, sắp xế hàng hóa, mở họp,... Cho nên lúc mọi người trở về phòng nghỉ ngơi, dưới con mắt nhắm mắt mở của mọi người, cuối cùng anh cũng có thể quang minh chính đại bước vào khuê phòng của An Tri Hạ.

Bình Luận (0)
Comment