An Tri Hạ đi tới phía trước, Phòng Viên đi theo phía sau, vừa mới bước chân vào cửa anh đã túm lấy tay cô đè lên cánh cửa, cúi người gấp gáp bao trùm toàn thân.
Hai trái tim trẻ tuổi đang loạn nhịp, thông qua việc kề sát nhau để cảm nhận được tình cảm của đối phương, đó là sự thu hút riêng của bọn họ, đó là một mối tình sâu sắc khó có thể bỏ qua, là gạt bỏ vinh hoa phú quý, chân thành tới bên nhau!
Cũng không biết có phải lần này đã gặp được trưởng bối, được gia đình thừa nhận nên an tâm hơn trước hay không, đã lâu lắm rồi hai người không ở cùng một gian phòng, hôm nay Phòng Viên có chút nhiệt tình và kích động khác hẳn mọi khi, suýt chút nữa đã ăn tươi nuốt sống cô luôn rồi. Anh vùi đầu ở cần cổ cô hồi lâu rồi mới thở dài một câu: "Mất công anh yêu cầu có xe trước nửa tháng, rồi tính ngày mùng 10 tháng 6 là ngày lành, nếu không em cứ ở trước mặt anh lắc lư qua lại như thế sẽ khiến anh chết đói mất."
An Tri Hạ buồn cười không thôi, rất thích thú nhìn dáng vẻ anh thổ lộ với mình như này.
"Vui sướng khi người khác gặp họa?" Phòng Viên nghiến răng nhéo cô một cái: "Người làm việc xấu sẽ phải trả giá thôi, anh đã ghi nợ hết rồi, sau này anh sẽ đòi em cả vốn lẫn lãi!"
Cô chui đầu vào lồng ngực của anh, đôi mắt sáng ngời, đặc biệt không có chút rụt rè nào, cô rất thích được ghi nợ đó. Cô thích cảm giác được anh ôm vào lòng, cảm nhận sự thương tiếc đau xót anh dành cho cô, được anh yêu thương cưng chiều, cho dù không nói câu nào thì trong lòng cô đã ngập tràn sự hạnh phúc rồi.
"Chờ anh trở về từ Đông Bắc, chắc sẽ có hai ngày nghỉ ngơi, anh sẽ đi mua đồ đính hôn rồi đồ dùng cho đám cưới, thuận tiện dẫn tụi nhỏ đi chơi một vòng." Phòng Viên xoa nắn vành tai mịn màng của cô, nhẹ giọng nói.
An Tri Hạ gật đầu: "Đã nhiều năm ông em chưa gặp mặt con cháu, chắc vẫn có thể chăm sóc tụi nhỏ. Anh cứ an tâm công tác, trên đường nhớ chú ý an toàn, đừng để bản thân mệt nhọc, tốt nhất là không làm qua đêm. Lúc người khác lái xe, anh cũng không được ngủ đâu."
Nghe cô vợ nhỏ ôn nhu dặn dò, nội tâm anh lập tức nóng bừng lên, không biết nên nói cái gì kế tiếp nên chỉ có thể trực tiếp dùng hành động để biểu đạt tình yêu và sự hạnh phúc: "Hạ Hạ, anh yêu em, rất yêu rất yêu em..."
Đôi mắt An Tri Hạ khẽ ươn ướt, gắt gao ôm chặt lấy anh, ngày thường mồm mép lanh lẹ nhưng hiện tại lại chậm chạp không nói ra được ba chữ kia. Cũng may lý trí của anh đã không còn, chỉ như một con Husky nhiệt tình thân mật nên cũng không để ý.
Trò chuyện một hồi lâu, hai người dựa vào đầu giường ôm nhau ngồi một lát.
An Tri Hạ cầm lấy hộp trang sức kia, nhìn ngắm từng thứ một. Bởi vì đây là ngọc quý nên mỗi cái đều được đặt trong một chiếc túi nhung: "Không phải anh nói đã giữ lại mấy món đồ của bà và mẹ để dành cho ba đứa nhỏ sao?"
"Ừm, đây đều là đồ bà và mẹ để dành cho anh nhưng không sao cả, em giữ cho anh là được. Hơn nữa, ông và cha anh đã bí mật chuyển giao tài sản sang cho bà và mẹ anh, bởi vì suốt mấy chục năm qua, Hạ Hoa rung chuyển, đại đa số tài sản đều bị ông nội quyên tặng, cho nên không còn để lại bao nhiêu, rất nhanh đã bị mấy nhà kia chia phần hết rồi.
Tốt xấu gì nhà họ Phòng cũng là thương hộ cao quý, đã từng giàu có nhất ở quốc gia này, đã cống hiến nhiều như thế, còn để lại ba tòa nhà hoàng kim. Chờ con cháu trưởng thành thì chia cho mỗi đứa một tòa nhà, tiếp tục tiêu xài hay làm ăn hay tiếp tục để lại cho con cháu đều là việc riêng của bọn họ.
Trước đó, anh coi bọn chúng như con ruột của mình, nuôi dạy bọn chúng thật tốt, chưa nói đến việc thành tài, ít nhất thì bọn chúng sẽ không phải là khối u ác tính của xã hội, cũng coi như đây là một phần công đạo cho ông bà, cha mẹ và anh trai của anh."
An Tri Hạ cười gật đầu, cũng không hỏi thêm nữa.