Đã gần đến giờ tập hợp, Phòng Viên không tình nguyện kéo cô lại hôn thêm mấy cái, ôm chặt cô hơn rồi mới rời đi, dặn dò mấy đứa nhỏ vài câu xong xuôi, anh không dám quay đầu, trực tiếp phóng xe máy đi luôn.
An Tri Hạ đặt hộp trang sức vào siêu thị. Thật ra cô có lòng tin vào việc chỉ đạo chương trình này, chắc chắn có thể đạt được tỉ suất xem đài theo yêu cầu, chỉ là cô không ngờ tỉ suất lại cao như vậy.
Năm ngày ngắn ngủi trôi qua, ở thời đại không có mạng hay điện thoại, tin tức chỉ được người ta truyền miệng mà có thể đạt được hiệu quả như thế thì quả thật không hề dễ dàng. Điều này ảnh hưởng trực tiếp đến hợp tác xã cung ứng tiếp thị, cửa hàng hữu nghị và đài phát thanh truyền hình phải có chương trình chất lượng hơn nữa.
Nghe Lý Hán Khiêm nói, bởi vì kênh nước ngoài đang vô cùng thịnh hành, nhu cầu mua sắm tivi của mọi người đã tăng vọt. Mấy tấm phiếu mua tivi của mọi người đã phải trả lại, bọn họ không thể mua được tivi nên bắt đầu cân nhắc chuyển sang mua đài phát thanh. Nếu kênh nước ngoài có phần bình luận phim điện ảnh trên đài phát thanh thì trong tương lai, có thể sẽ còn nhiều chương trình hấp dẫn khác, cho dù bây giờ không mua thì bọn cũng nên bắt đầu tích góp tiền dần là vừa.
Có thể nói, kênh nước ngoài có được khởi đầu khá tốt, sau đó cô có thể khéo léo đưa sản phẩm của hợp tác xã cung ứng tiếp thị hoặc các cửa hàng hữu nghị vào chương trình.
An Tri Hạ lấy giấy bút, bắt đầu viết kế hoạch hợp tác giữa đài phát thanh và đài truyền hình. Thật ra rất đơn giản, không khó khăn chút nào, chỉ cần đài truyền hình có thể mô phỏng âm thanh chuẩn xác để người ta dễ tưởng tượng thì có thể hợp tác với đài phát thanh rồi. Mà chương trình trên đài phát thanh cũng có thể đổi thành chương trình tivi.
Vì thế, cô bắt đầu viết ra cách dịch chuyển các chương trình trên đài phát thanh lên màn hình nhỏ.
Ba đứa nhỏ nhà họ Phòng thích ứng rất tốt, tuy tuổi còn nhỏ nhưng đã mẫn cảm cảm nhận được ai thật lòng đối xử, ai khách sáo, giả vờ.
Tầng hai đã cải tạo lại cho giống căn nhà sáu tầng, mọi người đỡ phải chạy xuống bốn tầng, lúc đi ra ngoài cũng dễ dàng hơn nhiều, thậm chí người đến người đi còn náo nhiệt hơn trước. Sau khi An Tri Hạ kết thúc cuộc họp buổi sáng, cô nhờ người mang kế hoạch hợp tác đến đài phát thanh, đích thân giao cho trưởng đài.
Cô đến trụ sở hợp tác xã cung ứng tiếp thị, đến khi nhìn thấy Lý Hán Khiêm mới nói ra suy tính của mình.
"Em có nuôi gà thả vườn, hương vị tươi ngon, em chuẩn bị để anh trai em quay hai chương trình ở trại chăn nuôi, đúng lúc anh định bán gà thả vườn với giá cao phải không."
"Trang trại chăn nuôi sắp được hoàn thành rồi, đến lúc đó nhất định sẽ phát sóng trên đài truyền hình để ăn mừng." Lý Hán Khiêm gật đầu, ánh mắt vẫn nhìn về phía An Tri Hạ, chắc hợp tác xã cung ứng và tiếp thị không chỉ thu được chút lợi ích nho nhỏ như vậy, phải không?
Cô cười khẽ nói: "Món đồ nào không bán được, hoặc món nào bán chạy, món đồ nào cao cấp hay món đồ nào bình dân, anh có thể liệt kê danh sách ra cho em."
"Ái chà, chủ nhiệm Tiểu An, mấy ngày không gặp, khẩu khí ngày càng ngông cuồng hơn thì phải, em nói cứ như là em muốn bán cái gì thì công chúng có thể mua ngay vậy?" Lý Hán Khiêm có chút không tin nhếch môi mỉm cười: "Anh cảm thấy em sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ thất bại thảm hại khi vẽ ôm mộng miếng bánh lớn này đấy!"
An Tri Hạ nhướng mày: "Anh Khiêm, em ngông cuồng nhưng em cũng là người rất thực dụng, nếu không có bản lĩnh tự tin và kế hoạch cụ thể thì không dám tùy tiện mở miệng đâu. Em hỏi anh, có phải dạo gần đây kênh nước ngoài rất nổi tiếng không?"
"Rất nổi đó, không phải mọi người đều đổ xô sang nhà hàng xóm xem tivi hay sao? Hiện tại em giúp đẩy mạnh tiêu thụ hàng hóa, cứ duỗi tay đòi tiền người ta là người ta sẽ đồng ý sao?" Trước kia cô chỉ kinh doanh nhỏ, còn lần này hợp tác xã cung ứng tiếp thị đã hợp tác với kênh nước ngoài, đương nhiên phải có yêu cầu cao hơn về lợi nhuận rồi.
"Anh Khiêm, việc thành công hay không còn do người làm, anh cứ chờ mà xem."