Lý Hán Khiêm cười nói: "Dù sao chúng ta là người cùng thuyền, ngoại trừ quan sát ra thì anh còn cách khác ư?"
Anh ấy đứng dậy: "Đi thôi, anh vào tiệm xem lại một chút rồi viết cho em một cái danh sách, chắc em tự biết phải làm gì."
Trụ sở hợp tác xã cung ứng tiếp thị nằm chiếm hết hai tầng ở tòa nhà văn phòng, diện tích cũng khá lớn, trong trụ sở cũng có trưng bày rất nhiều sản phẩm với chủng loại khác nhau, số lượng không thua kém các chi nhánh khác. Hôm nay là thứ hai, hiện tại mới 10 giờ nên trong trụ sở không có nhiều khác lắm, nhân viên bán hàng nhàm chán lau dọn hàng hóa, dọn dẹp đống hóa đơn.
"Hiện tại trong tâm trí mọi người đã tồn tại nhận thức gần như ăn sâu bén rễ, bốn trung tâm thương mại ở thành phố, đặc biệt là bách hóa Đại Lâu là nơi để tổ chức tiệc cưới hay mua quà tặng trong dịp lễ, hay là nơi đi dạo cuối tuần mà thôi.
Nếu mọi người so sánh hợp tác xã cung ứng tiếp thị cùng với bọn họ thì chắc chắn chúng ta sẽ kém hơn rồi.
Tuy có nguồn cung ứng trứng gà bị hạn chế nhưng tổng doanh số tăng lên rất bị động, chỉ cần bán trứng gà ra hoặc bách hóa Đại Lâu có mánh lới tương tự thì hợp tác xã cung ứng tiếp thị có thể hồi phục trạng thái ban đầu." Lý Hán Khiêm có hiểu biết rất tường tận về đơn vị nhà mình, nói sơ qua cho An Tri Hạ biết.
Khi nhà họ Phương đưa tiễn chị dâu, bọn họ đã dạo chơi bách hóa Đại Lâu một vòng. Cuối tuần là thời điểm náo nhiệt nhất. Người Hạ Hoa vốn thích xem náo nhiệt, thấy người ở đâu là đổ dồn về đó, đồ vật bán chạy nhất đương nhiên là đồ tốt nhất. Cũng tương tự như thế, đồ có giá cao hơn thì chất lượng cũng phải khác...
Không thể phủ nhận bách hóa Đại Lâu thường bán đồ độc quyền, đến nay đồ của hợp tác xã cung ứng tiếp thị không có phương pháp khác, hoặc phải theo chỉ định của bách hóa Đại Lâu. Ai nói hợp tác xã cung ứng tiếp thị không bán được giá cao?
An Tri Hạ cười nhạt đi một vòng từ tầng một đến tầng hai, thuận đường đi xuống dưới. Sau đó cô lái xe trở về nhà, trong đầu suy nghĩ nên quảng cáo thương hiệu như thế nào thì mới để mọi người chú ý đến hợp tác xã cung ứng tiếp thị.
Chờ đến khi xe vào sân, cô mới phát hiện đường đi đã bị người ta ngăn chặn.
"Ai da, ai đây nhỉ? Không phải đây là chủ nhiệm Tiểu An kênh nước ngoài của đài truyền hình đây sao? Người bận rộn như thế, còn chưa đến giờ tan tầm đã trở về nhà rồi?" Một người phụ nữ ba bốn mươi tuổi mỉm cười, ánh mắt đánh giá nhìn chằm chằm An Tri Hạ. Bà ta mặc chiếc áo sơ mi kẻ ô vuông, khoác chiếc áo sọc trắng, phía dưới là chiếc quần màu đen ống thẳng, trên cổ tay còn mang theo một chiếc đồng hồ nhập khẩu giá ba bốn trăm đồng, thoạt nhìn có vẻ đoan trang thanh tú, nhưng gương mặt lại mang vẻ ngạo mạn, không phải loại người dễ ở chung.
Cánh tay An Tri Hạ dừng lại trên cửa sổ xe, đôi mắt liếc nhìn Tiêu Vân Lan mặc chiếc váy hoa bó eo màu trắng, đội chiếc mũ màu vàng nhạt, An Tri Hạ liếc nhìn đồng hồ, nhướng mày cười nói: "Không khéo rồi, hiện tại vừa đến giờ tan tầm đó. Làm sao, lúc tôi tăng ca dì lại không thấy, hiện tại ngẫu nhiên tiện đường làm việc trở về nhà đã bị dì bắt gặp? Dì à, dì làm việc ở đâu vậy?"
Bộ dáng tản mạn cùng ngữ khí lười nhác khi nói chuyện giống như một cô gái ăn chơi trác táng, tùy tiện sinh sống trong đại viện vậy, tuy có chút vô lý nhưng lại có sự cao quý, thanh tao khiến người ta không thể bỏ qua, cũng không thể trách tội được.
Người kia cố kìm nén cơn tức giận, nghiến răng nghiến lợi bật cười khanh khách mà nói: "Chồng tôi họ Phòng, là chủ nhiệm nhà máy bia Mạch Hoa, còn tôi là phó chủ nhiệm tổ dân phố. Nếu không phải con gái nhà họ Tiêu cũng vào đài truyền hình, cũng giữ chức chủ nhiệm thì nhà chúng tôi cũng không cần phấn khích như vậy. Thấy chủ nhiệm Tiểu An tới, muốn nhờ cô chiếu cố con bé một chút, dù sao chúng ta cũng sống cùng một khu mà.
Nào, Lan Tử, vừa rồi cháu mới nói chủ nhiệm Tiểu An là thanh niên trí thức Giang Châu cùng với cháu?"