Tiêu Vân Lan dịu dàng gật đầu: "Đúng vậy, anh trai cô ấy còn cưới con gái trưởng thôn đó ạ."
Chỉ một câu nói cũng khiến mọi người suy nghĩ nhiều hơn, ánh mắt sáng quắc nhìn An Tri Hạ. Hóa ra nhà họ Khương còn liên quan đến việc này, điều đó có nghĩa hai anh em bọn họ có thể trở về thành phố cũng nhờ vào mối quan hệ với cán bộ thôn Hà Đường.
"Tri Hạ, không ngờ chúng ta lại có thể là cộng sự của nhau đấy." Cô ta dẫm lên chiếc dép lê màu trắng, đi tới một bước, vươn tay chào hỏi rất có thành ý. Nhưng vì cô ta đứng quay lưng về phía mọi người nên trong đôi mắt trắng dã còn mang theo vài phần khiêu khích, đắc ý.
Tiêu Vân Lan đặc biệt hiểu rõ An Tri Hạ, cô sẽ không vì thể diện mà tự ủy khuất bản thân. Hơn nữa nhà họ Khương có địa vị ở trong đại viện, thân phận rất cao, cũng cho An Tri Hạ rất nhiều sự tự tin. Cô ta thực sự chờ mong An Tri Hạ có thể làm trò trước mặt nhiều người như vậy, bộc phát tình tính táo bạo, bén nhọn kia ra, để người ta bàn tán càng nhiều thì càng trở thành lợi thế trong tay cô ta, sau này có thể dễ dàng chèn ép hai anh em An Tri Hạ rồi!
Hơn nữa, thừa dịp đợt vận động còn chưa kết thúc, cô ta cũng có thể kéo nhà họ Khương xuống mười tám tầng địa ngục.
An Tri Hạ mỉm cười vươn tay nắm lấy Tiêu Vân Lan.
Nụ cười trên mặt Tiêu Vân Lan lập tức không duy trì được, tay bị người khác nắm chặt đầy đau đớn, kích thích ra một tầng mồ hôi mỏng trên trán, cho dù có muốn đứng thẳng không được. Cô ta nhịn không được cũng dùng sức lực phản kích, còn chưa kịp làm gì thì An Tri Hạ đã hô đau rồi thu hồi tay.
Mọi người phát hiện trên mu bàn tay thon dài trắng nõn của An Tri Hạ xuất hiện vài vết đỏ, đến gần còn có thể nhìn thấy vết móng tay cấu véo.
Tiêu Vân Lan có chút ngây ngốc nhìn về phía tay mình. Cô ta ở trại cải tạo lao động gần hai tháng, mỗi ngày chỉ quần quật làm việc, ăn không ngon ngủ không sâu, bọt nước trên tay mọc lên chi chít, dày cộp như một cái kén, mu bàn tay cũng bị nứt nẻ vì gió lạnh ngoài kia. Cho dù cô ta có chăm sóc kỹ lưỡng một tháng thì tay chỉ mềm mại hơn một chút, bớt nứt nẻ sưng tấy mà thôi.
Vừa rồi, rõ ràng cô ta cảm giác được sự đau đớn thế nhưng không có dấu vết lưu lại!
Sắc mặt cô ta cứng lại, thu hồi bàn tay, rũ mắt che giấu sự căm hận trong lòng, ngoài miệng lại lẩm bẩm nói: "Thực xin lỗi, tôi, tôi không dùng lực mà..."
Mọi người nhìn thấy cô ta che giấu bàn tay gân guốc, thô ráp kia, ai cũng khinh thường nhìn cô ta.
An Tri Hạ vẫn lạnh mặt trả lời: "Tiêu Vân Lan, cô thật sự không xứng với cái danh họ Tiêu, nhà họ Tiêu là gia tộc lớn hành y tích đức, nhưng hai vợ chồng cô vì tiền tài và tham vọng cá nhân còn tham gia vào đường dây lừa bán phụ nữ, trẻ con rồi sát hại người ta. Nhà họ Tiêu đồng ý cứu cô, là muốn cho cô cơ hội làm người chứ không phải muốn cô tiếp tục gây ra sóng gió!
Loại người không có phẩm hạnh thì có tư cách gì vào làm ở đài truyền hình? Đừng để công chúng cả nước biết được con người xấu xí của cô."
Tiêu Vân Lan lập tức ngẩng đầu, áp chế vẻ tàn nhẫn trong mắt, tràn đầy bị thương nói: "An Tri Hạ, vì sao cô không bỏ qua cho tôi? Cô lớn lên xinh đẹp, đến đâu cũng được người ta yêu quý, cô không thể dùng sự ưu ái này để vu khống vợ chồng chúng tôi suốt được.
Các người gặp đám trộm cắp trên đường rồi hắt một đống nước bẩn lên người chúng tôi. Tội danh này chúng tôi không nhận được, cũng sẽ không bao giờ thừa nhận.
Nếu chúng tôi thật sự tàn ác như thế, liệu ông nội chính trực ngoan cố kia có thể che chở cho hai vợ chồng tôi, rồi giúp chúng tôi dàn xếp như vậy sao?"
Tâm trí mọi người bắt đầu hỗn loạn, rốt cuộc ai giả ai thật đây? Dù sao thì Tiêu Vân Lan từng là người phải vào trại lao động cải tạo, mà An Tri Hạ cũng là người thẳng thắn, không dễ bị người khác khinh thường.