An Tri Hạ lắc đầu cười nhạo: "Đời này tôi cũng chưa từng gặp qua loại người nào da mặt dày đến thế, chỉ sợ chính cô cũng đang tự lừa lọc bản thân nhỉ?
Cô biết rõ ông nội cô là dạng người gì, vì sao không an phận làm công việc bình thường mà phải vào làm trong đài truyền hình? Hay là, đây là thành quả cô đã tranh thủ đạt được?"
Tiêu Vân Lan hít sâu một hơi, lãnh đạm cười nói: "Tri Hạ, sao cô không tha cho ai vậy, có vô lý thì cũng phải nể mặt người ta ba phần chứ. Cô đến đài truyền hình mới bao lâu đã chiếm đoạt nhà ở của toàn bộ công nhân viên cũ, khiến người ta căm hận không thôi, chỉ muốn đuổi cô ra khỏi nhà.
Vì hạnh phúc và lợi ích của đài truyền hình, tôi phải đến đài truyền hình trợ giúp mọi người một chút. Nghe nói cô đã được hợp tác xã cung ứng tiếp thị đầu tư, cũng may là, tổ số 5 của chúng tôi cũng được bách hóa Đại Lâu đầu tư rồi, hai ngày nữa đồ dùng mới sẽ đến đây.
Sau này còn nhờ chủ nhiệm Tiểu An chiếu cố nhiều rồi!"
An Tri Hạ chống cằm, nhìn Tiêu Vân Lan rồi lại nhìn một vị phó chủ nhiệm kia. Bách hóa Đại Lâu, nhà máy bia Mạch Hoa, đây chính là thế mạnh của cậu hai nhà họ Phòng - Phòng Thế Khôn và Phòng Hoa Bân. Cô cười nói: "Được thôi, chúng ta cùng chờ xem."
Nói xong cô ấn còi, âm thanh bén nhọn khiến mọi người phải che lỗ tai lại lui ra phía sau.
Cô không vội lái xe đi, ống khói thải ra khí đen khiến người ta phải sặc sụa ho khan.
Đám người vừa rời đi, bọn họ cũng sôi nổi tụ năm tụ ba đi tới, còn thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn Tiêu Vân Lan liếc mắt một cái, nhỏ giọng nói: "Nhà họ Tiêu cũng tốt bụng thật, khi bà cụ và hai đứa con dâu ở đây, nhà người ta vui vẻ bao nhiêu, bây giờ chỉ vì một đứa cháu nhỏ mà lại khiến mọi việc lộn xộn thành thế này. Trong nhà không có phụ nữ nó thế, tính nết con gái có ra gì đâu, người ngoài còn thấy tâm tư bất chính nữa là."
"Nhà họ Tiêu không có duyên với phụ nữ nhỉ, số mệnh con bé này quá độc, sau này phải cách xa một chút, nếu không dính vào thì..." Lời còn lại đối phương cố ý không nói ra nhưng trong lòng mọi người đều hiểu rõ.
"Đúng vậy, con nhóc nhà họ Khương kia tuy cứng đầu nhưng không bao giờ chủ động gây chuyện, gặp ai cũng cười. Còn con bé nhà họ Tiêu này, xét dáng vẻ rồi năng lực dĩ nhiên sẽ không vào mắt. Mặc kệ bọn họ nói thật hay giả, tôi vẫn phải duy trì khoảng cách với con bé nhà họ Tiêu, để tránh bị người ta lợi dụng mà không biết!"
Người đi xa rồi, vị phó chủ nhiệm Đinh không nhịn được nữa, tức giận trừng mắt nhìn Tiêu Vân Lan: "Tiêu Vân Lan, lời cô ta vừa nói là thật hay giả? Cháu thật sự lừa bán rồi mưu hại người ta, thậm chí còn phải vào trại cải tạo lao động?"
Tiêu Vân Lan nhẹ nhàng vỗ về: "Hồ sơ của cháu vô cùng sạch sẽ, nếu cháu thật sự làm những việc đó thì cháu còn ở đây được sao? Thế thì ông nội chẳng đưa chúng cháu về, sẽ không bao giờ cho chúng cháu ra cửa chứ đừng nói là làm việc trong đài truyền hình."
Phó chủ nhiệm Đinh nghe xong cũng hiểu, tính tình ông cụ Tiêu ai mà không biết chứ?
"Cháu có chắc chắn sẽ trụ lại ở đài truyền hình, lấy được lợi ích từ chỗ bách hóa Đại Lâu, nhà máy bia Mạch Hoa, xưởng giấy và xưởng dệt hay không?"
"Cháu đảm bảo đơn đặt hàng sẽ như bông tuyết vậy, mọi người có thể sẽ phải tăng ca làm thêm giờ, đếm tiền không xuể." Tiêu Vân Lan gật đầu, hiện tại đã là thế kỷ hai mươi, đã có kiến thức về khoa học kỹ thuật, cũng biết cách giới giải trí vận hành, sao lại thất bại trong tay một đứa nhóc được?"Nhưng cháu sẽ ăn 5% lợi nhuận, không thể thiếu dù chỉ một đồng."
"Đó là đương nhiên." Phó chủ nhiệm Đinh mới thoải mái hơn một chút: "Có tiền thì sẽ chia sẻ đều, không để cháu thiệt thòi. Coi như dì cũng là người cùng thuyền với cháu, sẽ không nỡ để cháu bị người ta bắt nạt đâu."
"Đúng rồi, công việc của chồng cháu thế nào?"