Vừa tới đã có sự thay đổi, đưa tổ số 5 lên trên tầng, không biết như thế nào cùng người ta nói, đem số 5 kênh tổ cấp đổi tới rồi ta trên lầu, sau đó liên hệ với người ngoại sơn sửa trang trí lại ngoại trừ tầng hai và tầng sau của chúng tôi."
An Tri Hạ khẽ di chuyển đôi mắt, cô nghĩ vì sao Tiêu Vân Lan phải làm như thế. Phía sau lưng là bốn nhà máy lớn, phải gánh vác nhiệm vụ tiêu thụ rất lớn, chỉ dựa vào một kênh thì sẽ rất khó thực hiện, thế nên cô ta mới lấy lòng người ngoài, muốn để bốn kênh khác làm quân cờ cho cô ta sử dụng.
"Trong khoảng thời gian này, tôi cứ làm việc đã, xem bọn họ tự quay cuồng thành cái dạng gì. Mấy người cứ học đi, đến lúc đó tôi đổi điểm sang là được." Có việc trọng sinh tranh đấu hấp dẫn hỏa lực, cô cũng không cần đi một bước tính mười bước.
"Đúng rồi, mọi người cứ theo dõi cô ta, xem xem cô ta đi vệ sinh lúc nào rồi mọi người vào theo, để lộ tin tức tổ chức đã đưa tiền cho tôi. Nhớ rõ nhất định phải để tôi nghĩ cách nói chuyện với lãnh đạo để dùng tiền xây nhà cho công nhân, giải quyết mâu thuẫn trước mắt." An Tri Hạ nhỏ giọng nói.
Thiệu Đồng Phong có chút kinh ngạc: "Cô giáo Tiểu An muốn để cô ta hoàn thành việc này?"
Cô cười khẽ gật đầu: "Không phải cô ta muốn lung lạc lòng người sao? Đúng lúc cho cô ta biện pháp này. Tôi không muốn lợi dụng người khác, cũng không muốn người khác nghĩ tôi là con ngốc. Khoản tiền kia được đổi thành 100 đô đổi thành nhà ở, tuy còn thiếu nhưng cũng có thể đổi được một căn nhà tốt rồi.
Tôi cũng không cần thiết phải lao lực nhọc lòng vì chuyện nhà ở của bọn họ, chuyện của người ngoài không phải việc của tôi, không đưa tiền cho tôi thì cũng không còn liên quan gì nữa."
"Lại có lợi cho phó chủ nhiệm Tiêu rồi." Anh ấy có chút tức giận bất bình.
"Nhưng cô ta cũng đắc tội với không ít người." An Tri Hạ nói: "Cho nên, còn phải phiền anh chờ văn kiện được phê duyệt xong thì lặng lẽ để lộ tin tức ra ngoài, nói tôi thông cảm cho khó khăn của tổ chức, tự mình giải quyết đống dụng cụ thiết bị kia, không muốn đòi lại khoản tiền này!"
Thiệu Đồng Phong buồn cười gật đầu: "Tôi hiểu rồi, như vậy bọn họ sẽ càng chán ghét cô ta hơn. Bọn họ sẽ ghi hận cô ta, sẽ không trách tội chúng ta. Cô giáo Tiểu An yên tâm, tôi đi làm việc ngay đây."
Vừa nói, anh ấy vừa đi qua kéo một người đi ra, ba người bọn họ đứng trong góc nói thầm một hồi, trên mặt còn mang chút hưng phấn sau đó thay phiên nhau quan sát từ cửa sổ văn phòng.
Mặc dù trong mỗi căn nhà đều có phòng vệ sinh nhưng mỗi tầng ở tòa nhà văn phòng chỉ có một phòng vệ sinh duy nhất, nhà vệ sinh cũng được xếp hàng loạt trong đó.
Bọn họ đứng đợi khoảng hơn một giờ, mới nhìn thấy Tiêu Vân Lan và hai nữ đồng nghiệp kéo tay nhau đi đến nhà vệ sinh. Ba người bọn họ nhanh chóng chạy tới, thở sâu một hơi thả lỏng tinh thần nói nói cười cười đi tới phòng vệ sinh.
Mấy nữ đồng nghiệp khá chậm chạp, còn thích tôi chờ cậu, cậu chờ tôi. Cho nên lúc bọn họ đến nhà vệ sinh, mấy cô gái vẫn chưa giải quyết xong.
"Anh Mặc Phong, lần này anh được phân đến nhà có ba phòng, một sảnh, một bếp, một vệ sinh, một ban công, quá tốt rồi nhỉ? Em được phân đến nhà có hai phòng, có thể đưa cha mẹ và em gái vào cũng đã rất vui rồi!"
"Đến xem chủ nhiệm Tiểu An làm thế nào." Thiệu Đồng Phong cười nói: "Có trên dưới một trăm căn hộ mà, biết đâu được căn nhà tốt thì sao."