"Còn không phải sao, chủ nhiệm Tiểu An là vị lãnh đạo lớn, quản lý kênh nước ngoài nổi danh, chắc hẳn đã được cấp trên thưởng không ít. Nhưng chúng ta chẳng được một cái gì cả." Một người tức giận bất bình mà nói: "Lần này nếu thỏa thuận thành công, chủ nhiệm Tiểu An nói chờ đợt này xong sẽ nói chuyện với nhóm lãnh đạo, tuy rằng không thể dùng được hết toàn bộ số tiền ấy nhưng vẫn có thể giúp công nhân viên có nhà."
"Chủ nhiệm Tiểu An vốn tốt bụng, cũng coi như đã cho bọn họ một bài học, còn cho họ một căn nhà, ai có thể làm được như vậy?"
Nói xong mấy câu, bọn họ nhanh chóng rời đi.
Nhưng thật ra cách vách, ba người phụ nữ đã nghe được tất cả, Tiêu Vân Lan không chút để ý hỏi: "Chị Vương, bọn họ đang nói chuyện gì vậy? Sao cấp trên chi ngân sách mà chúng ta không được biết?"
"Vấn đề này khá lớn, chắc phải có sự phê duyệt cụ thể nên mới chậm vậy." Chị Vương chỉ là nhân viên bình thường, dĩ nhiên sẽ không biết chỉ đạo này, hàm hồ đáp lời.
Một người khác nhỏ giọng nói: "Chắc rồi, chủ nhiệm Tiểu An đã vừa đến đã lên chức, ngoại trừ chỉ đạo của cấp trên, ai cũng không có quyền mở kênh nước ngoài? Thiết bị của bọn họ là do bên hợp tác xã cung ứng tiếp thị tài trợ, còn có một chiếc xe buýt. Cửa hàng hữu nghị còn tài trợ một chiếc xe hơi nhỏ nữa đó!
Bọn họ có nhiều tiền như thế mà còn quan tâm đến nhà ở của chúng ta.
Đã bao nhiêu năm rồi chúng ta không có một căn nhà tử tế, kết quả bọn họ vừa đến đã định cướp hết đi rồi. Hừ, hiện tại tôi cũng muốn đòi tiền thì bọn họ cũng cho ư? Nếu cấp trên thật sự phê duyệt thì tôi sẽ bái cô ta làm tổ tông luôn!"
Tiêu Vân Lan nhấp môi, trong mắt mang theo ý cười cùng quyết tâm tranh giành bằng được.
Vừa ăn cơm xong, trưởng đài Thạch của đài phát thanh đi tới cùng với túi công văn, mấy đồng chí ở tầng hai đã ra nghênh đón từ lâu.
"Chủ nhiệm Tiểu An." Trưởng đài Thạch cười tít mắt: "Cô đã viết ra một kế hoạch được tổ chức phê chuẩn, thuyết minh xong thì đài truyền hình và đài phát thanh sẽ mở cuộc họp, cô cũng nên tham gia đi." Nói xong, ông ta lấy bản kế hoạch đưa qua, có đóng dấu đỏ và có chữ ký của ban lãnh đạo.
"Tôi đích thân điều hành, giúp danh tiếng chủ nhiệm Tiểu An nổi tiếng hơn, sau này đài phát thanh của chúng ta cũng cần cô chiếu cố quan tâm." Trưởng đài Thạch đùa giỡn nói: "Ngay khi các đồng nghiệp của tôi nghe tin có cơ hội xuất hiện trên đài, bọn họ đều bận rộn tranh đấu, chỉ hận không thể chặn cửa nhà tôi để có được công việc này."
An Tri Hạ mỉm cười: "Việc này ông chỉ cần phái người đến là được, sao phải tự mình tới làm gì?"
"Tôi muốn đến hôm nay vì muốn lập phương án kế hoạch trước, đỡ lãng phí thời gian của lãnh đạo ngày mai." Trưởng đài Thạch nói: "Chủ nhiệm Tiểu An, cô có rảnh không? Chúng ta cùng ngồi xuống làm việc được không?"
"Được." An Tri Hạ gật đầu, giải thích với đồng nghiệp một chút rồi cùng đi tới tòa nhà văn phòng.
Lúc bọn họ đi đến đã nhìn thấy Tiêu Vân Lan mặc một bộ đồ màu xanh đang nói chuyện với trưởng đài.
"Trưởng đài Ngô, tôi tới quấy rầy ông rồi." Trưởng đài Thạch ha ha cười gõ cửa nói.
Sắc mặt trưởng đài Ngô đang không được tốt, thấy trưởng đài Thạch tới chỉ đành hít sâu một hơi, mỉm cười chào đón: "Trưởng đài Thạch, hoan nghênh hoan nghênh." Sau đó ông ta quay đầu lại nói với Tiêu Vân Lan nói: "Việc này chúng ta nói sau, cô đi về trước đi."
Tiêu Vân Lan cười như không cười nhìn An Tri Hạ, cắn cánh môi gật đầu. Nhưng cô ta ra khỏi cửa xong cũng không lập tức rời đi, mà dán cánh tai ở cửa nghe lén mọi việc.
"Trưởng đài Thạch là người bận rộn, sao lại tới đài truyền hình chỗ chúng ta chứ? Còn để chủ nhiệm Tiểu An tiếp khách?" Trưởng đài Ngô rót hai chén trà, mở miệng hỏi.