An Tri Hạ không tiếng động chỉ chỉ bên ngoài.
Hai vị trưởng đài đều rất tinh tường, ngay lập tức nhìn theo tay cô chỉ.
Hôm nay trời hơi âm u, mây đen dày nặng, trong văn phòng, bóng đèn hơi hơi lay động tạo thành một mảnh mờ nhạt, chùm tia sáng ở hành lang hắt lên trên cửa, nhìn rõ bóng hình Tiêu Vân Lan.
Sắc mặt trưởng đài Ngô trầm xuống, người mới vào mà khó quản lý, vừa vào tới nơi đã náo loạn, còn chưa đứng vững đã đòi ông ta phải có nhà ở cho nhân viên. Chẳng lẽ trưởng đài chỉ là cái danh hão của ông ta hay sao, chẳng nhẽ ông ta không biết cách giải quyết vấn đề này?
Ông ta còn chưa nói được hai câu, người ta đã giảng giải chuyện lãnh đạo nên làm thế nào, giống như ông ta đang gây khó khăn vậy. Hiện tại cô ta còn cố tình nghe lén, nếu so sánh với An Tri Hạ thì ông ta cảm thấy cô đáng yêu hiểu chuyện hơn nhiều.
"Gió thổi đến nỗi đèn đều lung lay, tôi đi đóng cửa sổ đây." Nói xong, trưởng đài Ngô định đứng lên đi ra ngoài.
Tiêu Vân Lan bị dọa đến sửng sốt một chút, lập tức chạy xuống lầu.
Đóng cửa sổ xong, trưởng đài Ngô khẽ thở dài nói: "Để trưởng đài Thạch chế giễu rồi, người vừa tới nên không hiểu quy củ, lát nữa tôi bắt cô ta viết kiểm điểm."
Nói xong, ông ta mới hỏi chuyện trưởng đài Thạch sao lại tới đây.
Trưởng đài Thạch bật cười đưa văn kiện được phê duyệt đẩy đến trước mặt: "Chủ nhiệm Tiểu An đang chuẩn bị chương trình, nhất thời hứng khởi nghĩ đến việc đài truyền hình và đài phát thanh hợp tác với nhau. Nhóm lãnh đạo đều nhất trí thông qua, chắc đợi lát nữa hoặc là buổi chiều, trưởng đài Ngô có thể nhận được thông báo buổi họp rồi.
Tôi tới, là để chuẩn bị cho cuộc họp ngày, chúng ta thương lượng trước với nhau về một số vấn đề, ngày mai đỡ làm mất thời gian của lãnh đạo."
Trưởng đài Ngô nhướng mày nhìn An Tri Hạ, bất đắc dĩ cầm lấy kế hoạch xem thử nhưng nhìn thần sắc nghiêm túc và kích động của ông ta là đã đủ hiểu. Đài truyền hình không giống như việc đóng phim điện ảnh, có thể sẽ mất nhiều thời gian tinh chỉnh, tin tức quan trọng đều được thông báo rộng khắp, hoặc là do thời gian quá ngắn nên không kịp xử lý. Hơn nữa chương trình khác cũng chỉ phát được ba bốn chương trình mới, phần lớn thời gian đều là chương trình phát lại.
Cái gì mà tài nguyên được hợp lý hoá, thật ra hơn phân nửa lý do là vì khả năng sản xuất của đài rất thấp. Người dân có sở thích khác nhau, chương trình càng đa dạng thì số lượng càng nhiều, càng bộc lộ rõ tinh thần nhiệt huyết của đài, hoàn thành trách nhiệm.
"Tiểu An, cô làm việc lớn mà không nói cho tôi biết chút tin tức nào." Trưởng đài Ngô lắc đầu cười nói.
"Không phải tôi nghĩ rằng việc lần này có thể thành công sao?" An Tri Hạ nhấp môi cười nói: "Lúc ấy tôi đột nhiên nghĩ ra, lập tức nói chuyện với trưởng đài Thạch, không ngờ ông ấy lại thật sự quan tâm, viết ra kế hoạch. Hôm qua bản kế hoạch mới được đưa tới, hôm nay được phê duyệt. Trưởng đài cũng đừng trách tôi."
Trưởng đài Ngô có chút oán giận: "Trưởng đài Thạch, kế hoạch này cũng rất tốt, có thể khiến chương trình thêm phong phú. Vừa xem tivi vừa nghe đài sẽ giúp khán giả có thêm nhiều sự lựa chọn chương trình giải trí."
"Còn không phải sao, chủ nhiệm Tiểu An không nói thì tôi cũng chưa nghĩ đến việc chúng ta có thể hợp tác đâu."