Tất nhiên tất cả mọi người nguyện ý cùng nhau sửa sang mua đồ nội thất. Thừa dịp bây giờ trong nhà không có nhiều gánh nặng, bọn họ muốn sắp xếp nhà cửa thật xinh đẹp, mua sắm đầy đủ đồ dùng, về sau cũng không có quá nhiều khoản chi tiêu. Bọn họ ngỏ ý tất cả đều nghe theo sắp xếp của cô và chỉ huy.
Phan Hỷ Vũ cùng tiểu Ngũ chủ động ngăn lại chuyện này.
An Tri Hạ suy nghĩ một chút nói: "Hay là mọi người đi xem cách bày trí của tôi một chút, nếu như thích cứ dựa theo đó mà làm, nếu như không thích, có thể nói lên yêu cầu cụ thể của mình, chờ sau khi thống kê xong, chúng ta cùng nhau sửa sang."
Tất cả mọi người rối rít gật đầu, cũng không tiếp tục dây dưa, dứt khoát hoành tráng kéo nhau đến thăm nhà An Tri Hạ. Nhà đã sửa sang xong, tất cả vật dụng trong nhà cũng bày trí xong, chẳng qua là gần đây mỗi ngày An Tri Hạ đều ở bên nhà họ Khương, sau khi cưới cũng phải tới đội vận tải ở, cho nên cũng không phí tâm tư mua khăn trải giường, chăn mền các thứ, vì vậy trông căn nhà có vẻ không có sinh khí.
Cô là người có sở thích trang hoàng, lại tinh tế quét vôi toàn bộ vách tường màu vàng nhạt khiến cho người ta có cảm giác ấm áp thoải mái thả lỏng. Phòng khách nhà cô không nhỏ, dùng tủ vách ngăn bảy mươi xen ti mét phân cách với phòng ăn, phòng ngủ trải sàn gỗ màu nhạt. Sàn nhà gạch sứ sáng ngời có thể soi ra bóng người. Phòng bếp, phòng vệ sinh là dùng gạch sứ nhỏ phủ hơn nửa vách tường.
Trong sân bày một bộ bàn ghế đá, còn có một cây lựu, một cây sung, một cây mơ, còn có một giàn nho Phòng Viên tìm được nữa.
Nhìn từ trước ra sau rồi nhìn nội thất trong nhà, có vẻ như gia chủ đã dồn rất nhiều tâm huyết, vô cùng quy củ.
Những nhân viên có điều kiện cũng bắt chước theo phong cách trang trí nhà của cô, những nhân viên còn lại chỉ có một khoản tiền nhỏ, dù chỉ trả tiền theo từng giai đoạn cũng không gánh nổi cách bày trí xa hoa như vậy. Toàn bộ nhà của bọn họ lót loại gạch sứ rẻ nhất, quét vôi vách tường lại một lượt, vật dụng trong nhà cũng chỉ lựa chọn đồ dùng thiết thực mà thôi.
"Vậy ngày mai tôi và anh Tiểu Ngũ nghe ngóng giá cả cùng kiểu dáng, sau đó cho mọi người xem hình rồi chúng ta sẽ quyết định sau, đặt hàng cho nhà xưởng một lượt." Phan Hỷ Vũ tiếp thu yêu cầu của tất cả mọi người, lên tiếng đáp lại.
An Tri Hạ ngồi xe gắn máy về nhà của anh trai, phấn khởi thông báo tin anh ấy lấy được căn nhà có ba phòng, một phòng khách có sân rộng ba mươi mét vuông và phòng chứa đồ rộng năm mét vuông. Người nhà đều rất vui vẻ, nhất là Phương Hồng Diệp, nếu không phải cô còn chưa qua ba tháng hoài thai, sợ rằng ăn cơm tối xong phải lập tức đi xem một chút.
"Chị dâu không cần gấp, chờ nhà sửa sang xong bớt mùi nồng nặc, đứa nhỏ trong bụng chị cũng đủ vững vàng rồi đi xem sau cũng không muộn. Đến lúc đó chị dâu báo tin cho chú và thím, bảo bọn họ thu hoạch xong tranh thủ tới đây. Trong nhà có lò sưởi, bọn họ ở đến vụ xuân sang năm rồi về cũng được."
Phương Hồng Diệp gật đầu liên tục, ánh mắt hơi đỏ hoe, bản thân lớn đến thế, còn chưa từng rời nhà và cha mẹ lâu như vậy. Từ nay về sau sợ là một năm nhiều nhất cũng chỉ gặp được một hai lần. Nghĩ như vậy, nước mắt có chút không khống chế được, cô ấy vội vàng quay người đi.
An Tri Thu có chút đau lòng: "Đã làm mẹ người ta rồi, làm sao lại động một chút là rơi nước mắt như con nít vậy? Đều tại anh không tốt, để em rời khỏi cha mẹ gả tới nơi xa như vậy."
Phương Hồng Diệp cắn môi, lại càng nghẹn ngào hơn, khóc nấc nói: "Thật ra thì trong lòng em rất vui vẻ, không muốn khóc, chỉ là không kiềm chế nổi..."
An Tri Hạ ngẩn ngơ, mình đã nói cái gì, làm sao chọc chị dâu khóc rồi?
Bà cụ Khương cười nói: "Phụ nữ có thai rất dễ xúc động, hơn nữa Diệp tử lần đầu rời nhà lâu như vậy, trong lòng hẳn là kìm nén buồn rầu, khóc được là tốt."