Trong đầu An Tri Hạ suy nghĩ rất nhiều thứ, trong mắt có chút mê mang và tiếc nuối, dù bản thân cô sống lại một đời, cảm nhận được cái gọi là tình thân, cũng nếm được mùi vị của tình yêu, nhưng cô vẫn không thể hiểu được tình mẫu tử và tình thương của cha.
Nhưng mà, cô rất hài lòng với hiện tại, cười an ủi Phương Hồng Diệp: "Chị dâu, sau này mỗi năm chị sinh một đứa, thì nhất định năm nào chú thím cũng sẽ đến đây chăm sóc chị..."
Ông Khương nhịn không được vỗ cô một cái, cười đến run cả người: "Con bé này, cháu đang nói cái gì vậy? Cháu tưởng sinh con dễ lắm sao, muốn sinh là sinh? Hơn nữa việc sinh con gây tổn hại rất lớn đến người mẹ, phải nghỉ ngơi một hai năm rồi mới sinh tiếp đứa nữa!"
Phương Hồng Diệp cũng vì lời nói của cô làm đỏ bừng cả mặt, quên cả khóc.
Nhưng mà An Tri Hạ lại nghiêm túc đưa tay ra tính. Thời đại này, mỗi gia đình đều có rất nhiều trẻ con, ba bốn đứa còn ít, có người có đến bảy tám đứa, thậm chí mười hai đứa, đông vui làm cô thèm đến phát ghen. Đời trước cô quá thiếu thốn tình cảm, cho dù trở thành ảnh hậu được vô số fans yêu mến, nhưng trong lòng cô vẫn luôn khát khao một gia đình lớn đông vui ấm áp.
Hơn nữa đến năm 1982. quốc gia sẽ thực hiện chính sách kế hoạch hoá gia đình, chỉ còn 9 năm nữa thôi, trong khoảng thời gian này, họ còn phải chuẩn bị cho kỳ thi đại học, theo cách nói của ông Khương, chẳng phải nhà anh trai chỉ có ba bốn đứa con, hoặc thậm chí là ít hơn nữa?
An Tri Thu nhìn dáng vẻ nghiêm túc tính toán của cô, dùng tay xoa đầu em gái, vì có ba đứa nhỏ ở bên cạnh nên anh ấy cũng không dám nói nhiều, chỉ có thể cười nói: "Cô bé ngốc này từ đâu chui ra vậy? Sao lại đáng yêu như thế?"
An Tri Hạ cười cong cả mắt.
Sáng sớm hôm sau, An Tri Hạ mới vừa họp buổi sáng xong, đã bị trưởng đài gọi cùng đi đến Bộ Văn hóa và Thể thao. Khi bọn họ đến nơi, không chỉ có trưởng đài phát thanh ở đó, mà còn có cả xã trưởng của mấy tòa soạn báo, ngay cả Tiêu Vân Lan cũng ở đây!
An Tri Hạ rũ mắt che đôi mắt lạnh lùng của mình, sao đi đâu cũng thấy kẻ huênh hoang khoác lác này vậy?
"Trưởng đài Ngô, trưởng ban tiểu An, chúng tôi muốn nghe thử xem cách hợp tác giữa hai vị và đài phát thanh như thế nào để lấy kinh nghiệm, mong hai vị không phiền chuyện chúng tôi không mời mà tự đến." Một vị xã trưởng của tòa soạn báo cười nói.
"Không sao, không sao." Trưởng đài Ngô tiếp lời: "Chúng ta đều là đơn vị phục vụ cho sự nghiệp giải trí và thông tin của nhân dân, của quốc gia, đương nhiên là phải hỗ trợ nhau. Nhưng mà..." Ông ta quay đầu, cười hiền lành hỏi Tiêu Vân Lan: "Sao phó ban Tiểu Tiêu cũng ở đây vậy?"
Tiêu Vân Lan đứng lên, cười nhẹ: "Trước kia tôi có viết bài cho một số tòa soạn báo, cũng có một số thành tựu nho nhỏ, lại trùng hợp nghe nói đài phát thanh và đài truyền hình hợp tác với nhau, muốn tạo ra bước đột phá mới. Là một nhân viên của đài truyền hình, tôi cũng muốn cống hiến chút sức lực, đạp lại sự tin tưởng của nhân dân và quốc gia giống như trưởng ban Tiểu An vậy."
"Trưởng đài Ngô, đài truyền hình của các ông quả thật toàn người tài, không nói đến mấy trụ cột chính tài năng ra sao, ngay cả hai trưởng ban trẻ tuổi này đều có thể tự mình đảm đương mọi thứ. Làm chúng tôi ghen tị không thôi, rất muốn mời chào các cô ấy đến tòa soạn báo của mình, để tòa soạn chúng tôi có tinh thần phấn chấn, vui vẻ mà kiếm tiền!"
"Ồ? Phó ban Tiểu Tiêu có đề xuất gì với tòa soạn báo vậy?" Trưởng đài Ngô vẫn mỉm cười tò mò hỏi, nhưng trong lòng vô cùng chán ghét hành động cố tình làm nổi bật của Tiêu Vân Lan. Một người mà ngay cả quy tắc cơ bản ở nơi làm việc cũng không biết, chỉ biết đấu đá, quan tâm đến danh tiếng và lợi ích trước mắt thì người đó không thể tiến xa trong sự nghiệp được.